Hắn rõ ràng muốn cướp lời Văn Hà, kết luận chấm dứt sự việc, cuối cùng bỏ qua chuyện hắn vứt bỏ mọi người để chạy thoát thân.
Hắn thấy, một nhân vật như Kỷ lão sẽ không chú ý tới lời hắn nói là thật hay giả, chỉ cần lừa gạt được, Văn Hà cũng không làm gì được hắn.
Kể cả nếu Vương Đằng dám chống đối vị Kỷ lão này, hắn cũng sẽ ăn không nổi.
"Kỷ lão sự việc không phải như vậy..." Văn Hà nghe thấy lời nói không biết xấu hổ của Nhung Diêu thì tức giận đến mức mặt mũi trắng bệch, vội vàng mở miệng nói.
"Văn Hà, sao ngươi không hiểu chuyện như vậy? Chỉ vì một chuyện nhỏ như thế, chẳng lẽ ngươi cũng phải làm phiền Kỷ lão sao?" Nhung Diêu ngắt lời hắn, âm lãnh nhìn hắn một cái, cười ha ha nói.
"Ngươi!" Văn Hà tự nhiên cũng nhìn thấy ánh mắt uy hiếp kia, trong lòng bực bội đến cực điểm.
"Nhung Diêu, rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Để hắn nói rõ ràng." Kỷ lão nói.
"Kỷ lão, kỳ thật không có chuyện gì, chỉ là có chút hiểu lầm nho nhỏ, ta sẽ xử lý tốt, sao dám làm phiền ngài hao tâm tổn trí." Nhung Diêu muốn chuyển đề tài, nói: "Đúng rồi, ngài nhất định cảm thấy rất hứng thú đối với tiếp viện mà ta vừa nhắc tới."
"Ồ? Nói nghe xem." Kỷ lão lơ đễnh, thản nhiên nói.
"Ngài xem vị này là ai?" Nhung Diêu lập tức nhắm hình chiếu của đồng hồ trí năng về phía Vương Đằng, nở một nụ cười lấy lòng với Vương Đằng và truyền âm nói: "Vương Đằng, chuyện này cứ kết thúc như vậy đi, coi như tộc họ Nhung ta thiếu ngươi một ân tình. Ngươi không cần phải xích mích với tộc họ Nhung ta vì chút việc nhỏ nhặt như thế."
Vương Đằng nhìn xung quanh, thấy vẻ tức giâ trên mặt đám Văn Hà, đồng thời cũng nhìn thấy ánh mắt băng lãnh hờ hững của Lãnh Thiên Tuyết, ánh mắt quay trở lại trên mặt Nhung Diêu, khóe miệng đột nhiên nổi lên độ cong với ý vị sâu xa.
Tên Nhung Diêu này ngược lại tính toán khá tốt, tiên trảm hậu tấu, rồi mới lại bán chỗ tốt cho hắn, chuyện này coi như bỏ qua.
Đám Văn Hà không có quyền thế như Nhung Diêu, mà Nhung Diêu lại là lĩnh đội của đội ngũ này, chiếm ưu thế chủ đạo.
Sau khi trở về, chỉ cần khống chế dư luận một chút, cho dù đám Văn Hà có nói hắn không đúng khắp nơi, có lẽ cũng không có tác dùng.
Đến lúc đó người khác sẽ tin tưởng Văn Hà hơn, hay tin tưởng Nhung Diêu hơn?
Kết quả là liếc cái thấy ngay.
Đương nhiên, Nhung Diêu làm như thế thì cần Vương Đằng phối hợp mới được.
Bởi vì hắn nắm chắc Vương Đằng không có cách nào, cũng không dám thật sự đối địch với hắn, chỉ có thể lấy danh nghĩa của tộc họ Nhung, để Vương Đằng sợ ném chuột vỡ bình.
Vương Đằng không nhịn được lắc đầu trong lòng, thật sự không biết nên nói hắn ngây thơ hay tâm cơ mới đúng.
"Vương Đằng!"
Cùng lúc đó, Kỷ lão trong hình chiếu giống như cũng nhận ra Vương Đằng, thanh âm già nua khàn khàn bỗng nhiên xuất hiện một chút dao động.
"Chính là vãn bối." Vương Đằng mỉm cười, thi lễ với vị lão giả kia.
Kỷ lão đánh giá hắn phi thường cẩn thận, giống như đang nhìn một kiện trân phẩm hi hữu, một lúc lâu sau mới mở miệng nói: "Ngươi còn sống!"
"Tất nhiên!" Vương Đằng nói.
"Ngươi chứng minh thế nào?" Ánh mắt của Kỷ lão giống như có thể xuyên thấu tất cả. Hắn nhìn chằm chằm Vương Đằng, tiếp tục nói.
"Tiền bối có thể trực tiếp bấm gọi vào đồng hồ trí năng của ta." Vương Đằng nói.
Kỷ lão không nhiều lời, trực tiếp tắt liên lạc với Nhung Diêu. Sau một khắc, đồng hồ trí năng của Vương Đằng vang lên.
Vương Đằng vốn là học viên của học viện Tinh Không, không khó để Kỷ lão tra được tài khoản liên lạc của hắn.
Vương Đằng mỉm cười, trực tiếp để Viên Cổn Cổn kết nối.
Hình chiếu của Kỷ lão lại xuất hiện. Hắn lại nhìn Vương Đằng một cái, đột nhiên cười: "Tốt! Tốt lắm! Tất cả mọi người đều cho rằng ngươi đã chết, nhưng ngươi còn trở về."
"Người tốt sống không lâu, tai họa lưu lại ngàn năm, chắc hẳn ta chính là tai họa kia." Vương Đằng bình tĩnh cười nói.
"..."
Sắc mặt tất cả mọi người đều kỳ lạ nhìn hắn, sao lại có người tự nói mình như vậy, hắn thật sự đúng là cái gì cũng dám nói.
Nhung Diêu lại cảm thấy hắn rất tự mình biết mình, người này chính là kẻ gây họa.
Nếu không phải vì Vương Đằng, sao hắn lại bị động như vậy chứ.
Ngay cả Kỷ lão, rõ ràng cũng có hơi sửng sốt một chút, đột nhiên lập tức cười lên ha ha, giống như nghe được một chuyện cực kỳ thú vị nào đó.
"Ha ha ha..."
Mọi người thấy dáng vẻ cười to thoải mái của Kỷ lão, không khỏi kinh ngạc lạ thường, ngơ ngác nhìn hắn, giống như cảm thấy đây là lần đầu tiên quen biết đối phương.
Từ khi vị tiền bối này bắt đầu xuất hiện trước mặt mọi người, vẫn luôn là dáng vẻ nghiêm túc thận trọng, hơn nữa khí thế của hắn lại quá mạnh, cho dù không cố ý xuất hiện, cũng khiến người ta cảm thấy ngạt thở, không dám tới gần.
Nhưng hôm nay vị tiền bối này, thế mà lại cho thấy một mặt khác, khiến người ta ngạc nhiên.
"Đã sớm nghe nói tiểu tử ngươi khác với người bình thường, hôm nay lão già ta đây mới thấy được." Kỷ lão nhìn Vương Đằng, cười ha hả nói.
"Tiền bối quá khen." Vương Đằng chắp tay nói, toàn thân dáng vẻ bị tán dương.
"Bọn họ được ngươi cứu sao?" Kỷ lão hỏi.
"Đúng thế." Vương Đằng nhẹ gật đầu.
"Mới nãy tiểu tử kia nói xảy ra chuyện gì? Ngươi nói cụ thể với ta một chút." Kỷ lão nói.
"..." Cả mặt Nhung Diêu mặt đều tái mét, vội vàng mở miệng: "Kỷ lão..."
Ngươi ngậm miệng." Kỷ lão bình tĩnh nhìn Nhung Diêu một cái, kế vặt của tên nhóc này cũng không phải ít, đúng thật là khiến hắn nhìn không ra.
"Ự…c ~" Trong lòng Nhung Diêu thoáng cái trở nên hồi hộp, lời nói lập tức kẹt ở trong cổ họng, một câu cũng nói không nên lời.
Hắn có một loại cảm giác khốn cùng khi suy nghĩ của mình bị nhìn thấu, càng có một loại cảm giác kinh hoảng thật nặng, sợ Kỷ lão bởi vì hắn lừa gạt mà tức giận.
Hắn thật sự không dám tưởng tượng, nếu đắc tội Kỷ lão, Nhung thị nhất tộc có còn cần hắn không, không trục xuất hắn cũng tính là tốt rồi.