Kết quả lời nói của Vương Đằng không khiến người ta không kinh ngạc đến chết thì không thôi.
Hắn phải thừa nhận, hắn thật sự bị tên nhóc này làm giật mình.
Liên lụy đến tính mạng của toàn bộ thiên tài vũ trụ Quang Minh phái đi, muốn làm gì đây chứ? Lên trời sao?
"Kỷ lão?" Vương Đằng nhìn hắn, cẩn thận kêu lên.
Hắn biết kết quả hẳn sẽ là như vậy, còn chưa nói ra miệng, vị tiền bối học viện tinh không này đã bị dọa sợ rồi.
Nếu thật sự nói ra, không biết đối phương sẽ có biểu cảm gì?
"Tiểu tử ngươi..." Kỷ lão dở khóc dở cười nhìn hắn, nói: "Đã sớm nghe nói ngươi vô cùng to gan lớn mật, chuyện gì cũng dám làm, hiện tại xem ra chắc chắn không phải nói quá."
"..." Vương Đằng ngượng ngùng nói: "Ta coi như là ngài đang khen ta."
"Ha ha ha..." Kỷ lão lại bị chọc cười lần nữa, nói: "Nói nghe chút nào."
"Được." Nói đến chuyện chính, Vương Đằng hít một hơi thật sâu, sắc mặt trở nên nghiêm túc, nói: "Ta muốn tập trung tất cả thiên tài vào một chỗ, có thể là một hành tinh nào đó, cũng có thể là một mảnh tinh vực nào đó, sau đó hấp dẫn thiên tài loài Hắc Ám đến, một mẻ bắt gọn chúng nó."
Ý nghĩ này không thể nghi ngờ là có chút điên cuồng.
Hình Sách nguyên soái bên kia chính là sợ thiên tài của vũ trụ Quang Minh bị thiên tài loài Hắc Ám một mẻ bắt gọn, nên mới chia bọn họ ra, vận chuyển phần linh dược của riêng mình về hành tinh Chúc Long.
Nhưng Vương Đằng ngược lại hay rồi, lại muốn tụ tập những thiên tài kia lại lần nữa, hơn nữa đúng là dùng thiên tài làm mồi nhử, dẫn dụ thiên tài loài Hắc Ám đến.
Kỷ lão im lặng, khóe mắt hơi run rẩy, nhìn chằm chằm Vương Đằng, nhìn cả nửa ngày, tựa như muốn nhìn ra chút gì đó từ trong mắt của hắn.
Đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy bản thân có hơi không nhìn thấu tiểu tử này.
"Đây chính là một ván cược." Một lát sau, Kỷ lão từ từ mở miệng nói.
"Đúng thế." Vương Đằng gật đầu nhẹ, không có chút ý biện giải cho mình, trực tiếp thừa nhận.
Đây chính là một ván cược, chính là muốn xem có ai đồng ý đánh cược với hắn.
Đương nhiên, nói là đánh cược, lại cũng không phải là hắn không có chút phần thắng nào, ít nhất dựa vào tin tức hắn nắm giữ hiện tại, tỷ lệ cược thắng ván này có thể đạt sáu phần trở lên.
Sáu phần
Không phải thấp!
Còn nếu như có thể thuận lợi tiến hành kế hoạch của hắn, tỷ lệ thắng có lẽ sẽ còn cao hơn một chút.
"Ngươi ra cho ta một vấn đề nan giải rồi." Kỷ lão cười ha hả nói.
"Nếu không phải vấn đề nan giải thì ta đã không tìm ngài." Vương Đằng lấy lòng một câu.
"Quả nhiên ngươi là một người rất thú vị." Kỷ lão nhìn Vương Đằng một cái, nói.
Từ khi hắn thấy Vương Đằng đến nay, đây đã là lần thứ ba hắn có một loại cảm giác giống nhau.
Nhận thức lúc trước của hắn đối với Vương Đằng, vẻn vẹn là được bên ngoài miêu tả và nghe đồn, hiện tại mới là lần đầu tiên tiếp xúc với Vương Đằng.
Nhưng trải qua quãng thời gian trò chuyện ngắn ngủi như vậy, hình tượng Vương Đằng trong đầu hắn không ngừng được đầy đủ hơn, trở nên cực kì thật, dần dần trùng với ấn tượng trong đầu hắn, đến mức hắn càng cảm thấy hứng thú với Vương Đằng hơn.
Lúc trước nghe nói đến chuyện của Vương Đằng, hắn liền cảm thấy vô cùng hứng thứ với Vương Đằng, bây giờ nhìn thấy người thật, càng khiến hắn cảm thấy Vương Đằng có hơi khác biệt với những võ giả bình thường.
Nếu như võ giả bình thường nhìn thấy hắn, chắc chắn sẽ vô cùng cung kính, sợ chọc giận hắn, nhưng tên nhóc này dường như không sợ hắn chút nào, cách thức giao tiếp với hắn cực kỳ bình thản, hoàn toàn không hề trở nên thận trọng vì thân phận và thực lực của hắn.
Điều này vô cùng khó có được!
Chính như hắn lời nói, hắn đúng thật là lần đầu tiên gặp được một tiểu nối thú vị như vậy.
"Thực lực hiện tại của người cũng đã đạt đến cấp Vực Chủ nhỉ." Kỷ lão đột nhiên nói một câu chuyển chủ đề, nói.
"Vừa mới tiến vào cấp Vực Chủ." Vương Đằng có hơi kinh ngạc, chỉ là một hình chiếu mà thôi, thế mà vị tiền bối này lại có thể nhìn ra cảnh giới của hắn, ánh mắt này thật là không đơn giản.
"Không sai!" Trong mắt Kỷ lão lóe lên vẻ khác lạ, nói: "Khóa tân sinh này, ngươi hoàn toàn xứng đáng là người đứng nhất."
"Kỷ lão, nếu ngài lại khen ta nữa, cái đuôi của ta sẽ vểnh lên trời đó." Vương Đằng cười nói.
"Chiến lực thế nào?" Kỷ lão cười cười, hỏi.
"Có thể giết cấp Giới Chủ!" Mắt Vương Đằng sáng lên, không che giấu, nói thẳng.
"..." Kỷ lão yên lặng một chút, tầng tầng lớp lớp chữ trong miệng phun ra được một chữ: "Tốt!"
Vương Đằng không tiếp tục mở miệng nữa, hắn nhìn ra được, Kỷ lão hình như đang cân nhắc tính khả thi kế hoạch của hắn, mà thực lực của hắn cũng là một tiêu chuẩn để xem xét, cho nên hắn không thể nào che giấu được.
"Cho ta một lý giải thuyết phục, chuyện còn lại ta liền giải quyết cho ngươi." Kỷ lão đột nhiên nói.
"Trận pháp cấp Thành!" Vương Đằng nói không chút do dự.
Đây là phương pháp tốt nhất có thể dùng, cũng là phương pháp hắn am hiểu nhất.
Dùng trận pháp cấp Thánh để chôn giết thiên tài loài Hắc Ám, đủ rồi.
Lúc đầu hắn còn không có cách nào để tập trung tất cả thiên tài loài Hắc Ám lại, nhưng hiện tại thiên tài loài Hắc Ám đều hướng đến vũ trụ Quang Minh, chẳng phải vừa hay có thể lợi dụng chuyện này hay sao.
Nếu như cao tầng của các thế lực lớn đồng ý nghe theo đề nghị của hắn, như vậy việc này liền có triển vọng rồi.
Kỷ lão lại lần nữa sa vào yên lặng, nửa ngày mới hỏi: "Ngươi chắc chắn mấy phần?"
"Bảy phần!" Vương Đằng yên lặng tăng thêm một phần mười niềm tin, bằng không nếu nói sáu phần, đoán chừng là sẽ không được các thế lực bên kia thông qua.
Hơn nữa hắn thật sự cũng không có ý lừa gạt, nếu như tất cả thuận lợi, nắm chắc bảy phần, thậm chí tám phần, đều chưa hẳn là không có khả năng.
"Đủ rồi!" Kỷ lão nhẹ gật đầu, nói: "Hãy chờ tin tức của ta."
"Đúng rồi, nếu ngươi đã trở về, vậy thì cũng nên liên lạc một chút với bên phía công ty vũ trụ hư cấu và trụ sở liên minh Phó Chức Nghiệp."