Phải biết rằng những thiên tài của hội Tinh Thần, cơ bản đều là tân sinh mạnh nhất của học viện tinh không thứ bảy kỳ này, thực lực có thể xem như là một tốp mạnh nhất, kết quả lại bị áp chế đến mức như vậy, thật sự có chút không thể tưởng tượng.
Đương nhiên, nếu không có loài Hắc Ám tộc Nọa Vụ cấp Ma Hoàng trung vị đỉnh phong ra tay, bọn họ có thể đã thoát vòng vây.
Hội Tinh Thần thiệt thòi là thiệt thòi ở chỗ không có cấp Vực Chủ tương trợ, bằng không sẽ không rơi xuống loại tình trạng này.
Kỳ thật cho dù là nàng, cũng chưa chắc có thể tránh xa công kích của loài Hắc Ám cấp Ma Hoàng trung vị đỉnh phong, thủ đoạn của đối phương thật sự có chút quỷ dị và khó chơi.
Nàng không nhịn được nhìn về phía khu vực bị hắc vụ bao phủ, hố rỗng mới vừa xuất hiện đã hoàn toàn bị che dấu, khắp khu vực lại bị hắc vụ bao phủ kín không kẽ hở, nàng căn bản không nhìn thấy tình hình bên trong, không biết những thiên tài của hội Tinh Thần thế nào?
"Ngươi không qua được." Loài Hắc Ám tộc Nọa Vụ cấp Ma Hoàng trung vị đỉnh hướng tới Đồng Ân đi bước một đi tới, cả người nó quấn quanh hắc vụ, tựa như xúc tua kéo dài ra, tựa hồ chuẩn bị xúc tua bất cứ lúc nào.
Ánh mắt Đồng Ân hơi động, đáy lòng tràn đầy ý ngưng trọng, vừa nãy vì chạy tới, nàng đã tiêu hao quá nhiều nguyên lực, hiện giờ đối mặt với loài Hắc Ám tộc Nọa Vụ cấp Ma Hoàng trung vị đỉnh phong này, trong lòng thật sự không xem nhẹ.
Số lượng những thiên tài loài Hắc Ám này quá nhiều, nếu là đơn đả độc đấu, bọn họ tuyệt đối sẽ không bị áp chế ác như vậy, nhưng hiện giờ nói cái gì đều muộn rồi, thiên tài vũ trụ Quang Minh bị vây ở đây, nếu không có tiếp viện, căn bản không thể thoát vây.
Trong hội Thanh Viêm võ giả phía xa, ánh mắt Nguyễn Bán Liên hơi lóe ra, khóe miệng hiện ra một tia mỉa mai, một võ giả cấp Vực Chủ làm sao có thể cứu được những người của hội Tinh Thần đó.
Nàng đương nhiên quen Đồng Ân, hơn nữa còn có vài gắn kết với đối phương, trước đó đối phương đứng bên phía hội Tinh Thần, không tiếc đắc tội với hội Thanh Viêm.
Lại chút chướng mắt nàng, cực kỳ khinh miệt đối với nàng.
Vì thế Nguyễn Bán Liên vẫn ghi hận trong lòng, lòng dạ của phụ nữ xưa nay sẽ không quá lớn, nhất là cô gái như nàng.
Nhưng bởi vì chị Đồng Nhã kia của đối phương, nàng không đắc tội nổi, chỉ có thể nhịn xuống. Hiện giờ rốt cục thì nhìn thấy Đồng Ân bị lép vé, trong lòng nàng tất nhiên cực kỳ vui sướng.
Không có Đồng Nhã ở bên cạnh, Đồng Ân này cũng chỉ là một thiên tài cấp Vực Chủ bình thường, tính cái gì, thật sự cho rằng mình rất tuyệt vời sao.
Còn không bằng phó hội trưởng của hội Thanh Viêm như nàng!
Ít nhất cho dù nói như thế nào, nàng là dựa vào thực lực của chính mình, cho dù là sắc đẹp. Mà Đồng Ân có cái gì?
Chẳng qua là có một người chị tốt thôi.
Dáng người khô quắt như nàng, người đàn ông nào có thể thích, ở phương diện này Nguyễn Bán Liên tuyệt đối có tự tin, cho rằng chính mình chắc chắn nghiền áp đối phương.
Đáng yêu gì đó, ở trước mặt gợi cảm không đáng một đồng.
"Hừ!" Nguyễn Bán Liên hừ nhẹ một tiếng, trong lòng đắc ý, nhìn đám người hội Tinh Thần xa xa rơi vào tuyệt cảnh, cùng với Đồng Ân vô lực cứu viện, trên mặt không tự giác lộ ra nụ cười.
Ầm!
Lúc này, một tiếng gầm rú thật lớn vang lên, khiến cho Nguyễn Bán Liên không khỏi biến sắc."Ngươi đang nhìn đâu vậy?"
Một cô gái lãnh diễm có tóc dài đỏ như máu, mặc chiến giáp đỏ như máu dữ tợn xuất hiện ở phía trước Nguyễn Bán Liên cách đó không xa, tay cầm một thanh Tam Xoa Kích thật lớn, giết tới nàng.
Cô gái này, đương nhiên chính là Huyết Rosa!
Loài Hắc Ám Huyết tộc bên kia cũng đã tham chiến, Huyết Rosa tìm được đối thủ, chính là Nguyễn Bán Liên của hội Thanh Viêm.
Nguyễn Bán Liên nhìn cô gái Huyết tộc hùng hổ mà đến kia, sắc mặt nhất thời trở nên có chút ngưng trọng, trường tiên trong tay chợt hung hăng quất tới đối phương.
Bốp!
Một tiếng giòn vang vọng trong hư không, phía trên trường tiên có quang mang xanh biếc bùng nổ ra, nháy mắt hóa thành vô số hư ảnh dây mây, thổi quét tới Huyết Rosa.
"Chút tài mọn!"
Huyết Rosa lạnh lùng cười, tay kia thành trảo, ầm ầm cào tới phía trước, ngưng tụ ra một lợi trảo khổng lồ đỏ như máu.
Ầm!
Lợi trảo đỏ như máu khổng lồ lập tức bắt lấy dây mây thổi quét đến, đột nhiên dùng sức. Bốp bốp bốp.....
Chẳng qua trong nháy mắt, những dây mây đó hoàn toàn bị đứt đoạn, rồi sau đó Tam Xoa Kích trong tay Huyết Rosa đột nhiên đâm ra, kích mang khủng bố nháy mắt ngưng tụ thành hình.
Sắc mặt Nguyễn Bán Liên khẽ biến, nói thật, thực lực của nàng trong thiên tài cấp Vực Chủ của học viện tinh không, tuyệt đối không tính là đỉnh lưu, thậm chí chỉ có thể xem như tồn tại sa sút nhất, bởi vì thực lực của nàng hoàn toàn là dựa vào Phong Thanh Viêm cung cấp tài nguyên mạnh mẽ tăng lên, kinh nghiệm chiến đấu không tính là nhiều, so sánh với những thiên tài học viện hàng năm làm nhiệm vụ chém giết bên ngoài, thực lực của nàng còn kém không ít.
Đáng tiếc nàng sống an nhàn sung sướng quen rồi, ở trong hội Thanh Viêm có thể nói là dưới một người, trên vạn người, phần lớn người cũng không dám dễ dàng đắc tội nàng, cho nên hắn căn bản không biết thực lực của chính mình rốt cuộc là hạng gì.
Trên thực tế, rất nhiều người xem nàng như trò cười, cho rằng Nguyễn Bán Liên này hoàn toàn chơi phế bản thân rồi.
Thiên tài học viện tinh không đàng hoàng, sau khi trèo lên Phong Thanh Viêm, gần như hoàn toàn phụ thuộc vào hắn, cho dù ở trong hội Thanh Viêm nàng quả thật là có địa vị cực cao, rất nhiều người thực lực không bằng, đều phải cực kỳ tôn trọng nàng, gọi nàng một tiếng phó hội trưởng.
Mà thiên tài thế lực khác, cũng không dám làm gì nàng, bởi vì có tồn tại của Phong Thanh Viêm, bọn họ cũng chỉ có thể mở một mắt nhắm một mắt với Nguyễn Bán Liên.
Nguyễn Bán Liên cũng có nghe nói một vài người ở sau lưng nghị luận như thế nào về nàng, ngôn ngữ khó nghe lọt tai, nhưng trước sau nàng cảm thấy những người đang ghen tị nàng, căn bản cũng không phải là gì.
Nếu chính diện đụng tới nàng, còn không phải phải cung kính hành lễ, bọn họ cũng chỉ dám ở sau lưng nói huyên thuyên thôi.
Võ giả thiên tài cùng giới với nàng, rất nhiều người căn bản không bằng nàng, chỉ có những thiên tài đứng đầu chân chính, mới có thể đứng trên đỉnh đầu của nàng.
Từ phương diện này mà nói, nàng đã bớt đi rất nhiều đường vòng rồi.
Ngày sau chỉ cần thuận lợi tiến vào cấp Giới Chủ, sẽ có thể vượt qua phần lớn võ giả, cái này có không gì tốt? Về phần cấp Bất Hủ, nàng căn bản không nghĩ tới.
Ngay cả hội trưởng Phong Thanh Viêm của hội Thanh Viêm, hiện giờ cũng kẹt cấp Giới Chủ đỉnh phong, còn chưa tiến vào cấp Bất Hủ, thậm chí có thể tiến vào cấp Bất Hủ hay không, vẫn là một ẩn số.
Cho nên chỉ cần có thể đạt tới cấp Giới Chủ, nàng cũng đã vượt qua rất nhiều võ giả. Không thể không thừa nhận, suy nghĩ của Nguyễn Bán Liên không có bất kì vấn đề gì.
Kế hoạch đời người của người ta vô cùng rõ ràng.
Nhưng hiện tại là ở trên chiến trường, nàng đối mặt chính là thiên tài loài Hắc Ám, lại một tồn tại cấp Ma Hoàng trung vị đỉnh phong có hi vọng thăng lên cấp Ma Hoàng thượng vị, chỉ kém ngạch cửa một bước.
Muốn nói nàng cũng là khá xui xẻo, vừa mới đắc ý không bao lâu, đã bị Huyết Rosa tìm tới cửa.
Giờ phút này đối mặt với kích mang khủng bố kia, trái tim của Nguyễn Bán Liên cũng dừng đập nửa nhịp, nhưng dù sao nàng coi như là thiên tài của học viện tinh không, lập tức phục hồi tinh thần lại, cắn chặt răng, trường tiên trong tay đột nhiên bộc phát ra quang mang chói mắt, một luồng lực lĩnh vực nháy mắt tuôn ra từ trong cơ thể nàng.
Ầm!
Mấy hư ảnh hoa sen xuất hiện bốn phía trường tiên, lóng lánh rực rỡ, có một luồng sinh cơ nồng đậm tràn ngập ra, dao động lớn mạnh liên miên không dứt thổi quét ra.
Từ phương diện này, thủ đoạn của Nguyễn Bán Liên không kém, võ giả cấp Vực Chủ tầm thường còn chưa chắc so được với nàng.
Ầm ầm!
Từng hư ảnh hoa sen nháy mắt va chạm với kích mang của Huyết Rosa, nhất thời bộc phát ra dao động nguyên lực mãnh liệt, thổi quét tới bốn phía.
Nguyễn Bán Liên còn chưa thở phào một hơi.
Ngay sau đó, mấy hư ảnh hoa sen kia nháy mắt nổ tung dưới kích mang, rồi sau đó kích mang kia thế đi không giảm đánh tới Nguyễn Bán Liên.
Sắc mặt Nguyễn Bán Liên trắng bệch, hoàn toàn không dự đoán được thực lực của đối phương lại mạnh như vậy, nàng chẳng qua là vừa giao thủ, đã rơi vào hạ phong.
"Trọng Lô!"