Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 4441 - Chương 4441 - Rút Lui Tính Chiến Lược! Nguyên Lực Tinh Thần Hắc Ám Viên Mãn! Thực Lực Lại Nhảy Vọt! Trận Pháp Sắp Hoàn Thành! (5)

Chương 4441 - Rút lui tính chiến lược! Nguyên lực tinh thần Hắc Ám viên mãn! Thực lực lại nhảy vọt! Trận pháp sắp hoàn thành! (5)
Chương 4441 - Rút lui tính chiến lược! Nguyên lực tinh thần Hắc Ám viên mãn! Thực lực lại nhảy vọt! Trận pháp sắp hoàn thành! (5)

Ngay sau đó, bản tôn Vương Đằng chợt mở mắt ra, hắn không kiểm kê bong bóng thuộc tính khác nữa, niệm lực tinh thần đã được bổ sung, nên hoàn thành bước khắc trận pháp cuối cùng rồi.

Từng dao động vô hình lan ra từ chỗ ấn đường của hắn, hắn đứng phắt dậy, bay đến các nơi của hành tinh Viêm Vẫn.

Niệm lực tinh thần của hắn càn quét, phù văn trên mặt đất càng ngày càng nhiều, chi chít, phức tạp, huyền ảo, giống như khiến cả hành tinh Viêm Vẫn biến thành một hành tinh phù văn.

Nếu như có người thấy cảnh này chắc chắn sẽ vô cùng khiếp sợ.

Hắn rõ ràng là để cả hành tinh Viêm Vẫn hóa thành trung tâm trận pháp, biến năng lượng khủng bố trên hành tinh Viêm Vẫn thành năng lượng cần dùng để vận chuyển trận pháp.

Viên Cổn Cổn và Icedis không khỏi chấn động, bọn nó một người là luyện tạo sư cấp Tông sư đỉnh phong, một người từng là tồn tại cấp Thần, bọn nó đều không xa lạ gì đối với trận pháp phù văn, cho nên rất nhanh đã nhìn ra một vài thứ.

Vương Đằng đã khắc cả hành tinh Viêm Vẫn thành phù văn trận pháp, cho dù bọn nó có ngốc hơn cũng nên nhìn ra vấn đề rồi.

Bọn nó không thể tưởng tượng nếu như trận pháp này thành công, thì sẽ phát huy ra uy năng khủng bố thế nào?

Nhưng mà bất kể bọn nó tò mò cỡ nào, lúc này bọn nó hoàn toàn không dám làm phiền Vương Đằng, chỉ sợ có một chút âm thanh đều sẽ khiến hắn phạm sai lầm.

Ngay lúc bản tôn Vương Đằng đang khắc trận pháp, bên phân thân Quang Minh thì dẫn mọi người hội Tinh Thần xông về phía chỗ sâu của tinh vực Viêm Vẫn.

Vì lần ra tay lúc trước của phân thân Quang Minh khiến rất nhiều loài Hắc Ám kiêng kỵ, lúc này hoàn toàn không dám tiến lên ngăn cản.

Loài Hắc Ám cấp Ma Hoàng trung vị đỉnh phong còn không phải đối thủ một hiệp của hắn, loài Hắc Ám bình thường đi không phải tìm cái chết à?

Điều này khiến xung quanh mọi người hội Tinh Thần xuất hiện cảnh vô cùng đặc biệt.

Trong vòng mấy nghìn mét xung quanh bọn họ lại không có một loài Hắc Ám nào tới gần, nghiễm nhiên hình thành một khu vực chân không.

“…”

Điều này khiến mọi người hội Tinh Thần hơi cạn lời, bọn họ là đến chiến đấu được không? Tất cả loài Hắc Ám đều chạy hết là chuyện gì?

Mặc dù những loài Hắc Ám này quả thật khiến bọn họ vô cùng kiêng dè, nhưng bọn họ là thiên tài, sao có thể cam lòng được che chở.

“Không vội, đợi lát sẽ có lúc các ngươi giết địch.” Thấy biểu cảm vi diệu trên mặt bọn họ, phân thân Quang Minh không khỏi mỉm cười, truyền âm nói.

Nghe vậy đám người Nguyệt Kỳ Xảo, Vũ Vân Tiên không khỏi sững sờ, sau đó thầm gật đầu.

Bọn họ đã biết nơi này có đường lui nào đó, Vương Đằng chắc chắn biết gì đó về đường lui này, bây giờ nghe hắn nói như vậy, trong lòng tất nhiên đều lựa chọn tin tưởng.

Hơn nữa bọn họ hơi tò mò rốt cuộc các cường giả bên hành tinh Chúc Long kia đã chuẩn bị cái gì ở nơi này?

Bọn họ không biết tất cả những điều này đều là Vương Đằng chủ đạo, dù sao trong tiềm thức của mọi người, Vương Đằng vẫn là tồn tại ngang vai vế với bọn họ.

Hơn nữa sức mạnh của một người thì làm sao có thể đủ để chống lại nhiều thiên tài loài Hắc Ám vô cùng mạnh mẽ như vậy.

Nhưng hình như bọn họ đã quên sự yêu nghiệt bình thường Vương Đằng thể hiện!

Ở chỗ hắn chuyện gì cũng là có khả năng.

“Những đan dược này các ngươi uống vào, có thể giúp các ngươi khôi phục sớm hơn.” Phân thân Quang Minh để ý sắc mặt trắng bệch của mọi người, lúc này hắn lấy ra một vài đan dược, tiện tay vung ra, rơi vào trong tay mỗi người.

Những đan dược này đều là bản tôn cho hắn, trong tay mỗi một phân thân đều có, chính là sợ những thiên tài này bị thương, có thể giúp bọn họ khôi phục kịp thời.

Hắn không quản được nhiều người như vậy, nhưng vài người thân quen, dù sao cũng nên giúp một tay.

Cũng may hắn suy nghĩ của hắn vẫn có tác dụng, nhìn dáng vẻ của đám người Nguyệt Kỳ Xảo, chắc chắn đã là nỏ mạnh hết đà trong sương đen vừa rồi kia, nếu như hắn còn ra tay chậm chút nữa, chắc phải dọn xác thay bọn họ luôn rồi.

Cũng trách Đồng Ân không nhắc nhở hắn sớm, nếu không hắn đã ra tay cứu mọi người hội Tinh Thần ra ngoài từ lâu.

Nếu như Đồng Ân biết than phiền trong lòng của phân thân Quang Minh, chắc nàng sẽ phun cho hắn đầy mặt.

Tình huống vừa nãy, nàng bị làm cho mờ mịt rồi, này có thể trách nàng sao?

Muốn trách cũng là trách kẻ đầu têu Vương Đằng này mới đúng.

Một người mất tích đột nhiên xuất hiện, dù là ai đều sẽ hơi mờ mịt được không, huống hồ không chỉ có một mình nàng như vậy, lúc đó tất cả mọi người đều bị làm cho mờ mịt rồi.

Thậm chí nếu không phải lúc trước nàng vội tới cứu giúp, thì tình hình của đám người Nguyệt Kỳ Xảo sẽ càng tệ hơn.

Mặc dù nàng không thể cứu người của hội Tinh Thần ra ngoài, nhưng tốt xấu gì đã kéo được chút thời gian đúng không?

Lúc này nhìn thấy đan dược kia, mắt của mọi người hội Tinh Thần đều lập tức sáng lên, bọn họ đã được trải nghiệm sâu sắc trình độ đan đạo của Vương Đằng từ lâu, bình thường đan dược bọn họ dùng đều là xuất phát từ tay của Vương Đằng, hiệu quả tốt vô cùng, tốt hơn rất nhiều lần so với đan dược của những luyện đan sư cấp Tông sư của học viên tinh không luyện chế, có thể nói là một đan khó cầu.

Mặc dù người của thế lực khác trong học viện luôn nói này nói nọ, nhất là sau khi Vương Đằng mất tích còn có không ít người cười trên nỗi đau của người khác. Nhưng mọi người hội Tinh Thần biết, bọn họ chỉ là đang ghen thôi.

Ngoài mặt bọn họ xem thường, trong tối lại dùng đủ thủ đoạn muốn có được một viên đan dược hội trưởng đích thân luyện chế, hai mặt như vậy không phải ghen thì là gì?

Đáng tiếc người có thể gia nhập hội Tinh Thần đều là trải qua từng tầng sàng lọc của Nguyệt Kỳ Xảo, hoàn toàn sẽ không bán đan dược ra ngoài.

Huống hồ đan dược tốt như vậy, người của hội Tinh Thần tự dùng còn không đủ, sao lại bán ra ngoài, bọn họ cũng không ngốc.

Bình Luận (0)
Comment