Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 4442 - Chương 4442 - Tinh Thần Niệm Sư Tộc Huyễn Thận! Huyễn Thận Cảnh! Không Gian Quỷ Dị!

Chương 4442 - Tinh thần niệm sư tộc Huyễn Thận! Huyễn Thận cảnh! Không gian quỷ dị!
Chương 4442 - Tinh thần niệm sư tộc Huyễn Thận! Huyễn Thận cảnh! Không gian quỷ dị!

Cho nên người ngoài chỉ có đường đỏ mắt chảy nước miếng.

Điều này khiến trong lòng người của hội Tinh Thần rất sướng, một cảm giác ưu việt vô hình tự nhiên sinh ra.

Đó là một loại cảm giác ưu việt sinh ra của thành viên hội Tinh Thần!

Trong vô hình càng tăng mạnh hơn sự công nhận của mọi người đối với hội Tinh Thần, còn có lực hướng tâm, nhất là sau khi Vương Đằng trở thành Thánh giả thất đạo, loại công nhận và lực hướng tâm này càng mãnh liệt hơn.

Cho dù về sau biết Vương Đằng mất tích, mọi người vẫn kiên trì, bởi vì bọn họ biết, chỉ cần Vương Đằng vẫn còn, hội Tinh Thần sẽ vẫn huy hoàng và lóa mắt như xưa.

Bọn họ đều đang chờ Vương Đằng trở về.

Người có thể vào hội Tinh Thần sẽ không có chuyện không trải qua được thử thách ngắn ngủi này, người không trải qua được thử thách đã bị Nguyệt Kỳ Xảo đá ra lâu rồi.

Hội Tinh Thần bây giờ càng đoàn kết hơn quá khứ!

Sau khi mọi người hội Tinh Thần dùng đan dược lập tức cảm thấy cảm giác suy yếu trong người đã biến mất không ít, cho dù là một vài người bị thương, sau khi dùng đan dược chữa thương, vết thương cũng khôi phục rất nhiều, hiệu quả của đan dược quả nhiên đáng tin như xưa.

Ánh mắt phân thân Quang Minh quét qua, lông mày đột nhiên cau lại, tầm mắt dừng trên người một người trong số bọn họ.

“Trên người ngươi còn tàn dư lực Nọa Vụ của loài Hắc Ám tộc Nọa Vụ.”

Hắn nhìn Thái Bối Sa, nói:

“Vừa nãy chịu một chưởng của loài Hắc Ám tộc Nọa Vụ cấp Ma Hoàng trung vị kia.” Thái Bối Sa gật đầu.

Tuy nàng là võ giả hệ Quang Minh, nhưng chỉ là cấp Vũ Trụ, hơn nữa lại bị thương, bây giờ không thể trừ tận gốc lực Nọa Vụ trong người, chỉ có thể mạnh mẽ áp chế nó xuống.

Tạm thời không có chuyện gì, nhưng thời gian kéo dài lâu chắc chắn sẽ bị lực Nọa Vụ ăn mòn.

“Ta trừ tận gốc giúp ngươi là được, ngươi đừng phản kháng.” Phân thân Quang Minh nói.

Ánh mắt Thái Bối Sa lóe lên, gật đầu.

Phân thân Quang Minh giơ một tay ra, nguyên lực tinh thần Quang Minh tụ tập, biến thành một chùm sáng, sau đó hắn gập ngón tay búng một cái, chùm sáng đã bay về phía Thái Bối Sa.

Bịch!

Lúc rơi trên người Thái Bối Sa, chùm sáng kia lập tức hóa thành một quang vũ, bao phủ lấy Thái Bối Sa.

Thái Bối Sa hơi sửng sốt, sau đó đã cảm thấy một lực Quang Minh vô cùng kỳ dị tiến vào trong cơ thể của nàng, giống như mưa xuân tưới nhuần, nhẹ nhàng không tiếng động.

Sau khi lực Quang Minh này chạm vào, lực Nọa Vụ giống như giòi trong xương trong người nàng đã giống như gặp khắc tinh, lập tức bị lọc sạch, muốn chạy trốn ra khỏi người của nàng cũng không làm được, trực tiếp tiêu tan.

“Đây là thuật trị liệu Quang Minh!” Thái Bối Sa là võ giả hệ Quang Minh, tất nhiên không xa lạ gì với cái này, cho dù bình thường nàng không tiếp xúc với loại chiến kỹ này, nhưng vẫn là nhìn một cái đã nhận ra nó, lại cảm nhận được tác dụng kỳ dị kia, trong lòng càng kinh ngạc hơn.

Phân thân Quang Minh khẽ gật đầu.

“Vương Đằng, ta phải làm sao?” Đồng Ân bĩu môi, gọi hỏi.

Bây giờ nàng rất suy yếu, tên này chỉ mải chăm sóc người của hội Tinh Thần, hoàn toàn quên mất nàng rồi.

“Tình huống của ngươi khá đặc biệt.” Phân thân Quang Minh nhìn nàng, lấy ra một viên đan dược, nói: “Dùng đan dược này trước đi, đan này có thể cố bản bồi nguyên, miễn cưỡng có thể ứng phó tình huống bây giờ của ngươi. Đợi đến hành tinh Chúc Long, ta thu thập nguyên liệu đặc biệt luyện chế một lò cho ngươi là có thể giải quyết vấn đề của ngươi.”

Thực ra nếu có một viên Thiên Thảo Uẩn Thân đan, hiệu quả sẽ càng tốt hơn, ít nhất có thể khiến tình huống của Đồng Ân tốt được một nửa. Nhưng đáng tiếc Thiên Thảo Uẩn Thân đan lần trước bản tôn Vương Đằng luyện chế đều đem đi bán hết rồi, bây giờ trên người hắn không có loại đan dược này.

“Ừ!” Đồng Ân nhận lấy viên đan dược kia, gật đầu, nuốt thẳng vào trong miệng, không có chút do dự nào.

Lúc này chắc Vương Đằng cho nàng độc dược nàng đều sẽ nuốt xuống không hề do dự, sự tin tưởng của nàng đối với Vương Đằng đã đạt đến mức độ trước giờ chưa từng có.

Dược lực lưu chuyển, dược lực của đan dược khuếch tán trong người Đồng Ân, tu bổ hao tổn ban đầu của nàng.

Sắc mặt của Đồng Ân bắt đầu hồng hào với tốc độ dùng mắt thường cũng thấy được, nhưng khí tức vẫn hơi suy yếu, được cái đã có thể tự do hành động, sẽ không giống lúc trước nữa.

“Xuống đi.” Phân thân Quang Minh đặt Đồng Ân xuống.

Đồng Ân còn chưa kịp nói gì đã cảm thấy bản thân rời khỏi vòng tay dày rộng ấm áp kia rồi, nàng không khỏi bĩu môi, trong lòng hơi trống trải.

Nhưng nàng cũng biết tình hình bây giờ không phải lúc suy nghĩ những điều này, trong lòng hít sâu, vẻ mặt khôi phục như bình thường.

Nhưng mà…

“Cẩn thận!”

Đúng lúc này, nàng giống như cảm ứng được điều gì, sắc mặt chợt thay đổi, hét lớn lên.

Vèo!

Vừa dứt lời, một tiếng xé không thình lình truyền tới từ một bên hư không.

Không gian khẽ dao động, một bóng dáng cả người bao bọc trong sương mù bỗng dưng xuất hiện, đánh úp về phía Vương Đằng.

Bóng dáng này vô cùng quỷ dị, sương mù ngoài cơ thể giống như bóp méo khiến người ta có loại cảm giác không chân thật, vừa nãy nó chính là dùng cách này để trốn ở một bên, cộng thêm có thể ảnh hưởng không gian xung quanh mới khiến người ta không thể phát hiện.

Nhưng vẫn không tránh khỏi cảm nhận của Đồng Ân, không biết nàng dùng cách gì cảm nhận được sự tồn tại của đối phương, lên tiếng nhắc nhở kịp thời.

Sắc mặt phân thân Quang Minh rất bình tĩnh, không hề hoảng loạn, thực ra hắn cũng phát hiện ra tồn tại của bóng dáng kia từ lâu, lúc đối phương ra tay, hắn đã có phản ứng, lực Quang Minh trên người bộc phát, khiến hắn biến thành một ánh sáng trắng, nháy mắt dẫn theo Đồng Ân biến mất tại chỗ.

Phụt!

Một tiếng vang nhỏ truyền ra, công kích của bóng dáng kia nháy mắt xuyên thủng tàn ảnh phân thân Quang Minh để lại, xé rách nó.

Lúc này đám người Nguyệt Kỳ Xảo mới phản ứng lại, sắc mặt thay đổi.

Bình Luận (0)
Comment