Bọn họ vốn còn hơi lo lắng liệu Vương Đằng có đánh lại được đối phương không, bây giờ xem ra hình như là bọn họ nghĩ nhiều rồi.
“Cái tên này!”
Nguyễn Bán Liên đang điên cuồng chạy trốn dưới sự đuổi giết của Huyết Rosa, trông hơi thảm hại, lại đột nhiên thấy phân thân Quang Minh mạnh mẽ như vậy, lập tức nghiến răng nghiến lợi, gương mặt xinh đẹp bất giác méo mó.
Tâm trạng của nàng thật sự sắp sụp đổ rồi.
Tại sao thực lực của Vương Đằng lại trở nên mạnh mẽ như vậy?
Lẽ nào thiên phú của hắn thật sự đã yêu nghiệt tới mức độ này rồi sao? Đủ để khiến hắn chiến đấu vượt cảnh giới, thậm chí là áp chế đối thủ cấp bậc cao hơn?
Điều này quá không thể tưởng tượng nổi!
Lúc trước khi Vương Đằng còn là cấp Vũ Trụ đã có thể đối kháng với võ giả cấp Vực Chủ, nhưng đó chưa tính là vô lý, bởi vì một số thiên tài quả thật có thể chiến đấu vượt cấp với cấp Vực Chủ khi ở cấp Vũ Trụ.
Nhưng giữa cấp Vực Chủ và cấp Giới Chủ, thì không giống!
Cảnh giới càng cao, chênh lệch càng lớn!
Đây là chuyện mọi người đều biết.
Một võ giả cấp Vực Chủ rất khó đối kháng với võ giả cấp Giới Chủ, nhưng Vương Đằng lại làm được rồi, hắn có thể chống lại tồn tại cấp Ma Hoàng thượng vị cùng cấp bậc với cấp Giới Chủ.
Loại thiên phú này khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng.
Cảm giác sợ hãi trong lòng Nguyễn Bán Liên ngày càng mãnh liệt, cho dù là đối mặt với Phong Thanh Viêm, nàng cũng không có cảm giác như vậy, nàng ước gì Vương Đằng lập tức chết ngay ở đây, đừng xuất hiện trước mặt nàng nữa.
Đáng tiếc tất cả điều này đều không thể theo như ý nàng!
Cùng lúc này, các võ giả thiên tài của hội Thanh Viêm cũng rất chấn động, một số võ giả cấp Vực Chủ đỉnh phong, thậm chí là hai võ giả cấp Giới Chủ kia đều cảm thấy Vương Đằng này chưa đủ uy hiếp tới bọn họ, nhưng bây giờ thấy thực lực đối phương thể hiện, trong lòng bọn họ lập tức bắt đầu trở nên bất an.
…
Tất cả những suy nghĩ này đều xảy ra trong chốc lát, dưới cảm xúc phức tạp của tất cả mọi người, nước lũ kiếm quang kia đã ầm ầm rơi trên người loài Hắc Ám tộc Huyễn Thận kia.
“Huyễn Thận cảnh!”
Một tiếng gào thét lập tức truyền ra từ trong miệng của loài Hắc Ám kia.
Hư không chợt vặn vẹo, sương đen trên người loài Hắc Ám kia cuồn cuộn chui ra, bao phủ cả khu vực lớn.
Tất cả kiếm quang đều bị cuốn vào trong.
“Đây là…” Ánh mắt phân thân Quang Minh tụ lại, nhìn chằm chằm khu vực kia, một loại cảm giác vô cùng kỳ lạ dâng lên trong lòng.
Kiếm quang của hắn giống như rơi vào một không gian đặc biệt, sau đó bị bóp méo, tiêu hủy, lúc này vô số kiếm quang đều tan vỡ.
“Đây!!!”
Các thiên tài vũ trụ Quang Minh ở xung quanh đều cực kỳ sợ hãi, công kích khủng bố kia lại không thể làm gì được loài Hắc Ám cấp Ma Hoàng thượng vị này.
Hơn nữa thủ đoạn của đối phương có thể nói là quỷ dị, khiến người ta không thể nắm bắt, không biết rốt cuộc là cái gì?
Đoàng đoàng đoàng!
Tiếng nổ truyền ra từ trong khu vực quỷ dị kia, cảm giác vặn vẹo ở đó càng mãnh liệt hơn, nước lũ kiếm quang của phân thân Quang Minh có thể uy hiếp được tồn tại cấp Ma Hoàng thượng vị, thủ đoạn của đối phương có quỷ dị hơn thì cũng không thể không có chút hư tổn nào.
Ánh mắt phân thân Quang Minh hơi híp lại, tự cảm nhận được điều này.
Nhưng qua mấy hơi thở, tất cả kiếm quang đều đã biến mất trong khu vực kia, tiêu tan vô hình, công kích của phân thân Quang Minh cuối cùng vẫn không thể làm gì được đối phương.
“Vậy mà ép ta sử dụng Huyễn Thận cảnh!”
Bóng dáng loài Hắc Ám tộc Huyễn Thận kia hiện ra ở khu vực kia, ánh mắt nhìn chằm chằm phân thân Quang Minh, vô cùng lạnh lẽo nói:
“Ngươi rất giỏi!”
“Chẳng trách dám nói chuyện như vậy với Hao Cật, quả nhiên có chút bản lĩnh.”
…
“Ngươi cũng không tệ, chặn được một đòn của ta, có chút đồ.” Phân thân Quang Minh một tay cầm kiếm, một tay đặt sau lưng, giống như vừa rồi chỉ là tiện tay chém một kiếm. Hắn hờ hững hỏi: “Nhưng mà chắc không dễ chịu nhỉ?”
“…” Sương đen bên ngoài của loài Hắc Ám tộc Huyễn Thận kia lập tức ngưng lại, ánh mắt màu xanh rêu hơi lấp lánh.
“Nếu như ngươi chỉ có chút thực lực này, ta khuyên ngươi vẫn là đừng tới tìm cái chết.” Phân thân Quang Minh bình thản nói tiếp.
“Cuồng vọng!”
Giọng nói lạnh băng đột nhiên truyền ra từ trong miệng loài Hắc Ám tộc Huyễn Thận kia, rõ ràng nó đã bị lời của phân thân Quang Minh chọc giận, lạnh lùng hỏi:
“Ta ngược lại muốn xem xem ngươi còn có thủ đoạn gì, võ giả cấp Vực Chủ nhỏ nhoi, ngươi còn có thể phát mấy lần công kích như vừa rồi?”
Vụt! Vụt! Vụt…
Vừa dứt lời, tiếng xé gió chói tai bỗng vang lên, khu vực quanh người nó lại vặn vẹo, hơn nữa còn lan ra xung quanh, lại bao phủ vùng hư không lớn.
Ngay sau đó, từng tiếng lưu quang màu đen quỷ dị xuyên qua trong khu vực này, lúc biến mất, lúc xuất hiện… khiến người ta không thể xác định vị trí của bọn nó.
Liếc mắt nhìn qua, chỉ có từng tàn ảnh xuyên qua bên trong, khiến đáy lòng người rét lạnh.
“Thủ đoạn của tộc Huyễn Thận này đúng là quỷ dị!” Trong lòng các võ giả thiên tài của vũ trụ Quang Minh ở xung quanh lập tức run lên, nhìn khu vực kia, cảm thấy nếu như bản thân bị bao vây, thì hoàn toàn không nghĩ ra nên thoát ra thế nào.
“Ha!” Nhưng phân thân Quang Minh lại chỉ khẽ cười, thoải mái đứng yên tại chỗ giống như không lo lắng chút nào.
“Ngươi cười cái gì?” Loài Hắc Ám tộc Huyễn Thận kia vẫn luôn nhìn chằm chằm vào hắn, thấy hắn cười, sắc mặt nó không khỏi hơi khó coi.
“Thủ đoạn của ngươi chỉ có vậy.” Phân thân Quang Minh khinh thường nói.
“Hừ!” Lửa giận trong lòng loài Hắc Ám tộc Huyễn Thận kia vọt lên, hừ lạnh, cuối cùng không do dự nữa, từng lưu quang xông về phía phân thân Quang Minh.
Công kích lần này không nghi ngờ gì là khủng bố và quỷ dị hơn lúc trước, từng lưu quang kia hoàn toàn không thể nắm bắt, số lượng lại vô cùng đáng sợ, hoàn toàn không biết sẽ xuất hiện từ đâu.
Vèo!