Tiếng nói của phân thân Quang Minh không ngừng truyền ra từ phía trước, mang theo một loại chán ghét, càng có miệt thị, giống như hoàn toàn không để hai loài Hắc Ám cấp Ma Hoàng vào trong mắt.
Nọa Vụ Điếu: “…”
Huyễn Thận Điêu: “…”
Mọi người: “…”
Nguyễn Bán Liên nhìn hai loài Hắc Ám kia giống như có một loại cảm giác đồng bệnh tương liên.
Sự đáng ghét của tên khốn nạn này, người nào trải nghiệm người đó biết!
Nhưng mà mọi người thấy vậy hình như đột nhiên hơi hiểu ra, trên mặt hiện vẻ tỉnh ngộ, lập tức nắm bắt thời gian xông về phía chỗ sâu của tinh vực Viêm Vẫn.
Hơn nữa từng người đều bắt chước làm theo, chỉ lo chạy thoát thân, không còn đối chiến với loài Hắc Ám nữa, mặc kệ bọn nó kêu gào thế nào, chỉ lo né tránh công kích của bọn nó, đều không quay đầu phản kích một lần.
Bọn họ đều biết, thứ thực sự có thể quyết định thắng thua chắc chắn là đường lui kia.
Bây giờ dây dưa với loài Hắc Ám không có bất cứ ý nghĩa gì.
So với như vậy, còn không bằng nhẫn nhịn, đợi đến cuối cùng rồi phản kích sau.
Thế là trong hư không dần dần xuất hiện một cảnh rất kỳ quái.
Tất cả võ giả thiên tài của vũ trụ Quang Minh đều giống như đang chạy trốn, không hề có chút thể diện nào, xông thẳng về phía chỗ sâu của tinh vực Viêm Vẫn.
Thiên tài loài Hắc Ám thì đuổi sát theo phía sau, gào rống liên hồi, vô cùng phẫn nộ, nhưng trong thời gian ngắn lại không làm được gì võ giả thiên tài của vũ trụ Quang Minh, rất bực bội.
Có thể nói đây hoàn toàn là phân thân Quang Minh dẫn đầu, nếu không có hành vi không biết xấu hổ kia của hắn, thiên tài có mặt ở đây chưa chắc đã buông sĩ diện này xuống.
Đối với không ít thiên tài, có lúc tử vong càng dễ tiếp nhận hơn mất mặt.
Nhưng khi tất cả mọi người đều làm như vậy, thì không có gì mất mặt với không mất mặt nữa rồi.
Hơn nữa…
Không nhìn thấy Thánh giả bảy đạo kia cũng làm như vậy à?
Người ta còn không ngại, bọn họ còn sĩ diện cái gì, nếu thật sự phải nói, cho dù là võ giả thiên tài cấp Giới Chủ cũng không bằng Thánh giả bảy đạo người ta.
Nói tóm lại, bọn họ đây là rút lui mang tính chiến lược, chạy trốn là để có phản kích tốt hơn.
Thời gian nhanh chóng trôi qua trong cuộc đuổi bắt này, mọi người cuối cùng đã dần dần tới gần phạm vi bao phủ của trận pháp kia.
Bên vũ trụ Quang Minh vẫn xuất hiện không ít thương vong, cho dù là bỏ chạy, nhưng vẫn có không ít người bị loài Hắc Ám đuổi kịp.
Trong tinh vực Viêm Vẫn lại không thể sử dụng phi thuyền, tốc độ của một vài võ giả hoàn toàn không bằng loài Hắc Ám.
Nhưng mà mấy phân thân kia của Vương Đằng thực ra cũng không rảnh rỗi, bọn họ vừa nhặt bong bóng thuộc tính, vừa sẽ ra tay can dự, lúc loài Hắc Ám sắp đắc thủ, niệm lực tinh thần quét ra, ghim thân thể của bọn nó lại, cứu một số võ giả thiên tài.
Mặc dù những võ giả thiên tài này cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng hoàn toàn không biết là xảy ra chuyện gì.
Mấy phân thân kia của Vương Đằng không hề hiện thân, bởi vì hắn biết, một khi hiện thân, kết quả chắc chắn sẽ giống phân thân Quang Minh, không thể dễ dàng ra tay nữa.
Chẳng bằng trốn ở chỗ tối như vậy, thi thoảng cứu người, ngược lại có thể giảm bớt thương vong.
“Đến rồi!”
Đột nhiên, mắt phân thân Quang Minh ở phía trước sáng lên, hắn đã thấy chỗ biên giới của trận pháp.
Người ngoài biên giới này không nhìn thấy, chỉ có hắn có thể xác nhận được vị trí.
Nơi này, chính là nghĩa địa của loài Hắc Ám!
“Các vị, chúng ta đã đến nơi!”
Một giọng nói đột nhiên xuất hiện ở trong đầu tất cả thiên tài vũ trụ Quang Minh, khiến cho bọn họ không khỏi sửng sốt, ánh sao chói mắt lập tức bộc phát ra từ trong mắt bọn họ.
“Đã đến?!”
Bọn họ lập tức nhìn tới trước, nhưng không nhìn thấy cái gì cả, trong lòng không khỏi hoài nghi, ào ào nhìn sang phân thân Quang Minh.
“Năm ngàn dặm phía trước, đó là vị trí trận pháp, dẫn loài Hắc Ám vào trong đó.”
“Nơi đó chính là mồ chôn chúng nó!”
Phân thân Quang Minh nhìn thấu nghi ngờ ở trên mặt mọi người, hắn mỉm cười, lại truyền ra một âm thanh quanh quẩn ở trong đầu mọi người, khiến tâm thần bọn họ chấn động.
“Trận pháp!”
Giờ phút này các võ giả thiên tài của vũ trụ Quang Minh cuối cùng đã rõ ràng, hóa ra đây chính là đường lui.
Trận pháp!
Trận pháp như thế nào có thể uy hiếp được những thiên tài loài Hắc Ám này?
Tất nhiên là trận pháp cấp Thánh!
Giờ này phút này, cuối cùng bọn họ đã rõ vì sao Vương Đằng xuất hiện ở nơi đây chứ không phải là những người khác, bởi vì hắn rõ ràng là một Phù văn trận pháp sư cấp Thánh!
Bên chỗ hành tinh Chúc Long kia chắc chắn kêu hắn đến chủ trì trận pháp cấp Thánh này!
Bọn họ không hề biết rõ, Vương Đằng đâu chỉ chủ trì trận pháp, cả trận pháp cấp Thánh căn bản đều do một mình hắn minh khắc.
Hơn nữa còn trong thời gian hơn một ngày ngắn ngủi.
Tốc độ minh khắc khủng bố như vậy, chỉ sợ đừng nói là những thiên tài của vũ trụ Quang Minh, kể cả loài Hắc Ám đều không thể tưởng tượng nổi, bằng không chúng nó đã không dễ dàng bước vào trong cạm bẫy như thế.
“Tiến lên!”
“Loài Hắc Ám không kiêu ngạo được bao lâu nữa.”
“Thời điểm phải chết của chúng nó đã đến!”
…
Từng âm thanh vô cùng phấn chấn lập tức truyền ra từ trong miệng các thiên tài của vũ trụ Quang Minh, nhưng bọn họ còn biết đúng mực, vẫn chưa phát thành tiếng, đều đang truyền âm.
Rầm! Rầm! Rầm…
Các võ giả thiên tài của vũ trụ Quang Minh giống như sôi máu lên, lao tới trước.
Năm ngàn dặm!
Đối với người thường, đây là khoảng cách rất xa.
Nhưng đối với võ giả đã ngoài cấp Vũ Trụ thì chẳng qua chỉ đảo mắt là có thể đến.
Trong nháy mắt, một đám võ giả thiên tài của vũ trụ Quang Minh đã lướt qua hư không, giống như sao băng, ào ào nhảy vào trong phạm vi năm ngàn dặm phía trước.
Còn loài Hắc Ám lại không hề phát hiện ra điều gì, vẫn lao tới trước theo bọn họ.
Ầm ầm ầm!