“Khốn nạn!” Huyễn Thận điêu chịu nhục nhã, sắc mặt khó coi tới cực điểm, đang muốn xông lên đánh tiếp với phân thân Quang Minh, ảo ảnh thế giới trên đỉnh đầu nó đã chấn động, lực lượng thế giới điên cuồng trào ra.
“Huyễn Thận Điêu, xem ra ngươi quả thật không được rồi, con mồi này vẫn là giao cho ta đi.” Nọa Vụ Điếu kia cuối cùng đã không kiên nhẫn được nữa, cười lớn rồi vọt về phía phân thân Quang Minh.
Theo nó thấy, vừa nãy võ giả Nhân tộc này thi triển một chiêu kia, chắc chắn đã tiêu hao nghiêm trọng, lúc này không ra tay còn đợi khi nào.
“Nọa Vụ Điếu, ngươi không biết xấu hổ!” Sắc mặt Huyễn Thận Điêu u ám, trong mắt lóe lên ý lạnh, cũng xông về phía phân thân Quang Minh.
Nó đã nhìn ra tính toán của Nọa Vụ Điếu, trong lòng nôn nóng, mặc dù võ giả Nhân tộc kia phá vỡ ‘Huyễn Thận cảnh’ của nó, nhưng chắc chắn là tiêu hao cực lớn, lúc này chính là thời cơ tốt nhất để bắt hắn, sao có thể để đối phương cướp trước.
Hai loài Hắc Ám đưa mắt nhìn nhau trong hư không, trong mắt giống như bắn ra tia lửa, ánh mắt va chạm, tranh giành lẫn nhau.
Mọi người đều thay đổi sắc mặt.
Những loài Hắc Ám này không biết xấu hổ quá rồi!
Hai cấp Ma Hoàng thượng vị đuổi đánh một võ giả cấp Vực Chủ, còn cần thể diện không?
“”Vô sỉ!
“Thiên tài loài Hắc Ám cái gì, đúng là không biết xấu hổ.”
“Vương Đằng, đi mau!”
“Không được cố chống chọi!”
…
Từng tiếng nói truyền ra từ trong miệng đám người Nguyệt Kỳ Xảo, Reynolds, vẻ mặt bọn họ căng thẳng, trong lòng đều hồi hộp tới cực điểm, chỉ sợ “Vương Đằng” thật sự bị hai loài Hắc Ám kia bắt đi.
“Ha ha, muốn bắt ta? Xem các ngươi có bản lĩnh đó không.”
Ánh mắt phân thân Quang Minh chợt lóe, chiến kỹ ‘Độn Quang’ nháy mắt đã khởi động đến trình độ cao nhất, biến thành một lưu quang xông vào trong hư không.
“Muốn chạy!”
“Ngươi chạy không thoát!”
Hai loài Hắc Ám cấp Ma Hoàng thượng vị lập tức mở tốc độ đến trình độ cao nhất, điên cuồng đuổi theo phân thân Quang Minh, bọn nó biết rất rõ giá trị của “Vương Đằng”, thế nào cũng không thể để hắn chạy thoát.
Loài Hắc Ám cấp Ma Hoàng thượng vị mở tốc độ đến trình độ cao nhất tất nhiên không phải lúc bình thường có thể so sánh, bọn nó biến thành một lưu quang màu đen trong hư không, vậy mà sắp đuổi kịp phân thân Quang Minh.
Phân thân Quang Minh quay đầu nhìn, ánh mắt khẽ ngưng lại, tốc độ của hai loài Hắc Ám này đúng là không chậm, không ngờ có thể đạt đến mức này.
Thiên tài cấp Ma Hoàng thượng vị quả nhiên không thể xem thường.
“Nếu đã như vậy…”
Hắn thản nhiên cười, lực Quang Minh lưu chuyển sau lưng, dùng cách đặc biệt nào đó ngưng tụ, biến ra một đôi cánh màu trắng tinh, ầm ầm dang ra.
Thánh Quang tự nhiên, lông vũ màu trắng tinh bồng bềnh trong hư không.
Soạt!
Tốc độ của phân thân Quang Minh nháy mắt tăng vọt, khiến lưu quang hắn biến ra càng nhanh hơn rất nhiều, bỗng chốc đã lại kéo giãn khoảng cách với hai loài Hắc Ám phía sau.
“Cái gì?!!”
Hai loài Hắc Ám cấp Ma Hoàng thượng vị hơi trợn mắt há mồm.
Tốc độ của hắn lại còn có thể tăng nhanh?
Nguyên lực của hắn đủ dùng không?
Tiêu hao của một đòn vừa nãy kia lẽ nào không hề khiến nguyên lực trong người hắn cạn kiệt sao?
Hơn nữa, sau lưng hắn đột nhiên dang ra đôi cánh trắng tinh, tại sao lại mang lại một loại cảm giác quen thuộc cho bọn nó?
…
“Đây là…” Phía xa, Alves nhìn đôi cánh trắng tinh kia, trong mắt không khỏi hiện ra vẻ ngạc nhiên.
Hắn thậm chí không nhịn được quay đầu nhìn đôi cánh ở sau lưng mình, trong lòng âm thầm so sánh, sự kinh ngạc trong mắt lập tức càng đậm hơn.
Quả thật vô cùng giống nhau!
Không lẽ “Vương Đằng” này có huyết hạch của tộc Vũ Nhân chắc?
Nếu không sao lại biến ra một đôi cánh trắng tinh như vậy?
Nhưng đôi cánh kia lại cứ là được nguyên lực ngưng tụ thành, lại hơi không giống đôi cánh của tộc Vũ Nhân bọn họ, đôi cánh của bọn họ là bẩm sinh, không phải nguyên lực ngưng tụ.
Đừng nói là Alves, ngay cả trong lòng Thái Bối Sa cũng hơi không bình tĩnh, mặc dù nàng không phải lần đầu tiên thấy đôi cánh này, nhưng mỗi lần thấy trong lòng vẫn nghi ngờ chồng chất.
“Tới đây, tới đây! Đuổi theo ta đi!”
Phân thân Quang Minh quay đầu nhìn, thấy hai loài Hắc Ám dần dần bị bỏ rơi, lại thả chậm tốc độ, kêu to.
“Khốn nạn!”
“Cuồng vọng!”
Hai loài Hắc Ám cấp Ma Hoàng thượng vị thấy hắn chủ động thả chậm tốc độ, cơ bắp trên mặt không khỏi co giật, lập tức nổi trận lôi đình.
Khiêu khích!
Đây không khác nào là khiêu khích!
Đúng thật là cuồng vọng đến cực điểm.
Nhưng ngoài không ngừng đuổi theo ra, bọn nó hoàn toàn không có bất cứ cách nào.
Mỗi lúc bọn nó sắp đuổi kịp, phân thân Quang Minh đều sẽ lại tăng nhanh tốc độ, đợi bọn nó rớt ở phía sau một đoạn, lại thả chậm tốc độ lần nữa…
Lặp đi lặp lại như vậy giống như đang trêu đùa bọn nó, khiến bọn nó tức đến run rẩy cả người.
Nhưng hai loài Hắc Ám cấp Ma Hoàng thượng vị buồn bực và oán hận đầy bụng cũng không thể làm được gì.
“…”
Thấy cảnh này, võ giả thiên tài của vũ trụ Quang Minh ở xung quanh lập tức hơi cạn lời, sắc mặt rất kỳ quái.
Không khí vừa nãy còn rất căng thẳng nặng nề, đã lập tức trở nên quái dị.
Lúc tất cả mọi người đều tưởng rằng phân thân Quang Minh đã rơi vào tuyệt cảnh, hắn đã rất ung dung trêu đùa hai loài Hắc Ám cấp Ma Hoàng thượng vị, thật không biết nên nói hắn to gan, hay là nên nói hắn cuồng vọng.
Dù sao nguyên lực của một võ giả cấp Vực Chủ làm sao có thể so được với cấp Ma Hoàng thượng vị.
Hành vi như vậy chẳng khác nào tự tìm đường chết.
Đợi lát nữa nguyên lực cạn kiệt, không phải sẽ trở thành vật trong túi của hai loài Hắc Ám cấp Ma Hoàng thượng vị, hoàn toàn chạy không thoát à.
Nhưng hắn hình như không lo lắng bị đuổi kịp chút nào, vẫn là tự làm theo ý mình, dẫn hai loài Hắc Ám xông về phía chỗ sâu của tinh vực Viêm Vẫn.
“Sao các ngươi chậm như vậy, như vậy mà còn muốn bắt ta, đúng là vô dụng.”
“Mau tới bắt ta đi, ta ở ngay phía trước chờ chiến một trận với các ngươi.”
“Hai cấp Ma Hoàng thượng vị tính là cái gì, đợi lát một mình ta trấn áp các ngươi.”
…