Giống như rơi một cơn mưa lớn, cảnh tượng kia thực sự hơi kinh người.
Hi Quang Lưu Thỉ!!!
Đây là chiến kỹ cấp Bất Hủ có được từ trên người sên Hi Quang, lúc này dùng trên người loài Hắc Ám cáp Ma Hoàng thượng vị này cũng không tính là vùi dập nó.
Đồng tử trong mắt Huyễn Thận Điêu co rút kịch liệt, bởi vì nó cảm nhận được rõ ràng chỗ những lưu quang này công kích rõ ràng chính là chỗ yếu ớt nhất ‘Huyễn Thận cảnh’ này của nó.
Chỗ yếu ớt của ‘Huyễn Thận cảnh’ có liên quan to lớn với người thi triển, trình độ nắm bắt càng cao, chỗ yếu ớt này tất nhiên càng nhỏ.
Nhưng nếu trình độ nắm bắt không đủ, vậy thì khu vực đặc biệt do ‘Huyễn Thận cảnh’ sinh ra chắc chắn sẽ có điểm yếu, điểm yếu này cũng là tạo thành từ mặt không gian.
Tộc Huyễn Thận không nắm giữ thiên phú không gian, bọn họ hoàn toàn là dựa vào sức mạnh mạnh mẽ của bản thân để ảnh hưởng lực không gian.
Đến cấp Ma Hoàng thượng vị này đã có thể ảnh hưởng tới không gian rồi.
Nhưng cũng chính vì như vậy, can thiệp của bọn họ đối với không gian không thể làm được hoàn mỹ như người thiên phú không gian, chắc chắn sẽ xuất hiện sơ hở.
Chỗ sơ hở phân thân Quang Minh tìm được chính là lỗ hổng không gian này.
Thực ra nếu bản tôn ở đây, dựa vào trình độ không gian của bản tôn, tìm ra lỗ hổng này là chuyện hoàn toàn dễ như trở bàn tay, thậm chí không cần phải nắm giữ ‘Huyễn Thận cảnh’.
Nhưng phân thân Quang Minh dù sao cũng không phải bản tôn, thực lực của hắn rất có hạn, chỉ có thể sử dụng năng lực của hệ Quang Minh thôi.
“Chết tiệt!” Sắc mặt Huyễn Thận Điêu khó coi, không màng tới cái khác, lập tức điều động ảo ảnh thế giới trên đỉnh đầu, tuôn lực lượng thế giới cuồn cuộn bên trong ra ngoài, trút vào trong khu vực đặc biệt bên dưới.
Đúng như lúc trước nó nói, chỉ có thực lực mạnh mẽ hơn nó rất nhiều mới có thể phá được lĩnh vực của nó.
Đây là dùng thực lực mạnh mẽ trấn áp tất cả kỹ xảo.
Đáng tiếc người nó gặp là Vương Đằng, thực lực của hắn vốn đã có thể chống lại cấp Ma Hoàng thượng vị, cho dù chỉ là một phân thân, chỉ có thể phát huy một phần thực lực, bây giờ cũng đủ để phá ‘Huyễn Thận cảnh’ này rồi.
Nhìn loài Hắc Ám tộc Huyễn Thận kia còn đang đấu tranh, trong mắt phân thân Quang Minh không khỏi hiện ra ý trào phúng.
Ầm! Ầm! Ầm…
Ngay sau đó, tất cả Hi Quang Lưu Thỉ hoàn toàn rươi trên khu vực này, bùng lên tiếng nổ khủng bố, từng dư ba nguyên lực cuốn ngược về phía xung quanh.
“Sao có thể… mạnh như vậy!” Sắc mặt Huyễn Thận Điêu thay đổi mãnh liệt, trong mắt không khỏi hiện ra vẻ không thể tin nổi.
Không ngờ công kích này lại mạnh mẽ tới mức độ này!
Đây là cái một võ giả cấp Vực Chủ có thể thi triển ra ư?
Nó điên cuồng vận chuyển lực lượng thế giới, muốn duy trì khu vực đặc biệt kia, đáng tiếc đều trở thành uông công dưới Hi Quang Lưu Thỉ vô tận kia.
Trên Hi Quang Lưu Thỉ kia rõ ràng quấn quanh từng phù văn Quang Minh kỳ dị, lúc này đang tản ra ánh sáng thần kỳ, chính là lực quy tắc căn nguyên Quang Minh!
Nếu như lực lượng thế giới của Huyễn Thận Điêu mạnh mẽ hơn phân thân Quang Minh rất nhiều có lẽ thật sự có thể chống đỡ, nhưng lực lượng thế giới của nó hoàn toàn không chiếm ưu thế dưới lực quy tắc căn nguyên Quang Minh tam giai và lực lượng thế giới tứ giai của Vương Đằng.
Rắc rắc rắc…
Từng tiếng vang không chịu nổi gánh nặng lập tức truyền ra, cảm giác hư ảo trong khu vực đặc biệt này lập tức đình trệ, không gian càng méo mó kịch liệt hơn, từng vết nứt rõ ràng hiện ra ngay sau đó, giống như tấm gương vỡ vụn.
“Khốn nạn!” Huyễn Thận Điêu vừa kinh ngạc vừa tức giận, muốn ngăn cản sự xuất hiện của vết nứt này, nhưng vẫn không có bất cứ tác dụng gì.
Người ở bên ngoài thấy cảnh này, trên mặt lao nhao lộ vẻ kinh hãi.
“Chuyện gì vậy?”
“Khu vực kia hình như sắp bị đánh vỡ rồi.”
“Ui! Cấp Ma Hoàng thượng vị cũng không thể nhốt được võ giả Nhân tộc kia, đúng là không ngờ tới!”
…
Từng tiếng nói truyền ra từ bốn phương tám hướng, có võ giả thiên tài của vũ trụ Quang Minh, cũng có thiên tài loài Hắc Ám, bọn họ đều tràn đầy chấn động.
Lúc này trong mắt các thiên tài đứng đầu cấp Giới Chủ Adhogg, Yurugin, Alves đều không khỏi hiện ra ý kinh ngạc.
Vốn tưởng rằng “Vương Đằng” kia sắp bị nhốt, rơi vào trong tuyệt cảnh, không ngờ đối phương vẫn có thể tuyệt địa phản kích, phá vỡ trói buộc của khu vực đặc biệt kia.
Bọn họ đã có nghe nói về thủ đoạn của tộc Huyễn Thận từ lâu, “Vương Đằng” có thể phá vỡ thủ đoạn của đối phương, thực lực lại làm mới nhận thức của bọn họ lần nữa.
“Sao có thể!” Nguyễn Bán Liên hơi không thể tiếp nhận, mừng như điên và sảng khoái trên mặt nháy mắt đã cứng lại.
Kết quả này hơi nằm ngoài dự đoán của nàng.
“Hử?”
Ở bên khác, thiên tài của đoàn lính đánh thuê Thương Nguyệt Ngu Hoàng nhìn về phía bên này, trong ánh mắt lộ vẻ kỳ dị, ngay cả hắn lúc đối mặt với thủ đoạn của tộc Huyễn Thận còn hơi bó tay hết cách, “Vương Đằng” này lại có thể phá vỡ được nó.
“Vô dụng!”
Huyễn Thận Mâu cũng nhìn về phía khu vực chiến đấu của phân thân Quang Minh và Huyễn Thận Điêu, không khỏi hừ lạnh.
“Vỡ!”
Trong ánh mắt của mọi người, một tiến quát lạnh lùng đột nhiên truyền ra từ trong miệng của phân thân Quang Minh, nháy mắt vang vọng hư không.
Sắc mặt Huyễn Thận Điêu cuối cùng đã biến đổi mạnh.
Ầm ầm!
Phân thân Quang Minh vừa dứt lời, khu vực đặc biệt kia cuối cùng cũng không chống đỡ được bắn phá của Hi Quang Lưu Thỉ, ầm ầm vỡ vụn ra giống như một tấm gương hoàn toàn vỡ vụn, sương mù tràn ngập trong khu vực đặc biệt kia nháy mắt tản ra, cuốn ngược về phía xung quanh.
Huyễn Thận Điêu kia chịu xung kích của dư ba nguyên lực, cả người bay ngược ra ngoài mấy nghìn mét mới khó khăn dừng lại.
“Huyễn Thận cảnh gì đó chỉ có như vậy.” Tiếng nói của phân thân Quang Minh thản nhiên truyền ra.