“Làm sao đây? Vương Đằng nguy hiểm rồi.” Trái tim đám người Duy Na, Viên Bạch, Tần Tuyết vừa đặt xuống, lại nhấc lên lần nữa.
Vương Đằng khó khăn lắm mới trở về, ai cũng không hy vọng hắn lại xảy ra chuyện, huống hồ là những người vốn thân quen với Vương Đằng như bọn họ.
“Tự tạo nghiệt không thể sống!” Nguyễn Bán Liên lại vui mừng khôn xiết.
Vốn tưởng rằng Vương Đằng này đã không có ai có thể làm gì được hắn, ai ngờ bản thân hắn quá huênh hoang, dẫn tới hai tồn tại cấp Ma Hoàng thượng vị.
Loài Hắc Ám cấp Ma Hoàng thượng vị cơ bản đều là nhắm vào võ giả cấp Giới Chủ, rất ít con sẽ quan tâm đến cấp Vực Chủ, nhưng bởi vì lúc trước Vương Đằng đã gây sự chú ý của quá nhiều người, những loài Hắc Ám kia muốn không chú ý tới hắn cũng không được.
Giờ thì xem hắn chết thế nào!
Ở bên khác, có một chỗ chiến trường rất đặc biệt.
Thiên tài mạnh nhất tộc Huyễn Thận Huyễn Thận Mâu đang chiến đấu với một võ giả thiên tài cấp Giới Chủ của vũ trụ Quang Minh.
Ầm! Ầm! Ầm…
Hai bên ngươi tới ta đi, thế công không ngừng.
Cho dù là thiên tài đứng đầu của tộc Huyễn Thận, hay là võ giả thiên tài cấp Giới Chủ kia, thực lực đều vô cùng mạnh mẽ.
Võ giả thiên tài cấp Giới Chủ của vũ trụ Quang Minh kia không ham chiến, vừa đọ sức với Huyễn Thận Mâu kia, vừa lui đến chỗ sâu của tinh vực Viêm Vẫn.
Hắn không quên truyền âm lúc trước của Vương Đằng.
Chỉ là lúc này thấy “Vương Đằng” bị bao vây ở phía xa, hắn vẫn không nhịn được chú ý tới bên đó.
“Ngươi đang nhìn đi đâu?” Huyễn Thận Mâu phát ra tiếng quát lạnh lùng, binh khí trong tay là một trường mâu dáng vẻ kỳ dị, trông hơi giống xà mâu, lúc này đang đánh về phía võ giả thiên tài cấp Giới Chủ của vũ trụ Quang Minh kia.
Công kích của nó vô cùng quỷ dị, mỗi một công kích đều chứa cảm giác hư ảo, giống như hư không vặn vẹo, khiến người ta không thể nắm bắt.
Sắc mặt võ giả thiên tài cấp Giới Chủ của vũ trụ Quang Minh kia nghiêm trọng, nguy hiểm tránh mấy công kích, nhưng vẫn bị đánh trúng.
Bùm!
Trong người hắn lập tức bùng ra một ánh sáng màu lam, biến thành một mặt trăng tròn trước người, tiếng nước chảy “ào ào” vang lên, tạo thành một lực dịu dàng.
Mũi mâu của Huyễn Thận Mâu bị chặn lại, giống như đâm vào trong dòng nước, tất cả năng lượng đều bị tan đi, không thật sự làm võ giả thiên tài của vũ trụ Quang Minh kia bị thương.
Võ giả thiên tài cấp Giới Chủ của vũ trụ Quang Minh kia cầm chiến kiếm, bộc phát ra một kiếm quang chói mắt, chém về phía Huyễn Thận Mâu.
Uỳnh!
Sắc mặt Huyễn Thận Mâu hơi thay đổi, không ngờ công kích của nó lại sẽ bị chặn lại, đối phương còn nhân cơ hội này phát động phản kích, nó lạnh lùng hừ một tiếng, bóng dáng lại hư ảo, biến mất tại chỗ.
“Phiền phức!” Võ giả thiên tài của vũ trụ Quang Minh kia lẩm bẩm một câu, không đuổi đánh, tiếp tục lao nhanh về phía chỗ sâu của tinh vực Viêm Vẫn.
Võ giả thiên tài của vũ trụ Quang Minh này chính là một thiên tài của đoàn lính đánh thuê Thương Nguyệt, tên là Ngu Hoàng, thực lực rất mạnh mẽ, là tồn tại tên tuổi ngang với đám người Yurugin, Alves.
Sắc mặt Huyễn Thận Mâu hơi khó coi, lập tức đuổi theo.
…
Trên chiến trường, mọi người phản ứng khác nhau, nhưng về cơ bản đều là lo lắng cho “Vương Đằng”, chỉ sợ hắn bị hai loài Hắc Ám kia giết chết.
Ánh mắt của Nọa Vụ Điếu và Huyễn Thận Điêu lúc này đều đặt trên người phân thân Quang Minh, giống như hai con mãnh thú nhằm vào con mồi, cho dù đều có kiêng dè, chưa ra tay, nhưng ai cũng không biết bọn nó sẽ bùng lên khi nào.
Đúng lúc này, một tiếng nói bình thản đột nhiên vang lên trong hư không.
“Các ngươi coi ta là con mồi, đã hỏi ta chưa?”
Tiếng nói không to, nhưng lại thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, bởi vì người lên tiếng rõ ràng chính là phân thân Quang Minh ở trong khu vực quỷ dị kia.
“Ha, con mồi rơi vào trong bẫy rồi còn muốn thoát ra ngoài chắc.” Huyễn Thận Điêu cười gằn nói.
“Bẫy?” Phân thân Quang Minh thản nhiên cười: “Thủ đoạn đầy sơ hở này cũng tính là bẫy sao?”
“Ngươi nói cái gì?” Sắc mặt Huyễn Thận Điêu lập tức khó coi.
Vậy mà nói ‘Huyễn Thận cảnh’ của nó đầy sơ hở, giọng điệu của tên này hơi lớn quá rồi.
“Ta tìm được sơ hở của ngươi rồi!”
Bỗng nhiên phân thân Quang Minh nhìn về phía Huyễn Thận Điêu, nói.
“Không thể nào!” Huyễn Thận Điêu hoàn toàn không tin, cười gằn nói: “Huyễn Thận cảnh của tộc Huyễn Thận ta chưa từng có người có thể phá giải, trừ khi thực lực mạnh hơn ta rất nhiều, nếu không không khác nào nói chuyện viển vông.”
“Vậy hôm nay ta sẽ để ngươi mở rộng tầm mắt, Huyễn Thận cảnh cái gì, ta tiện tay là phá được.” Phân thân Quang Minh hờ hững cười, trong mắt hiện ra vẻ khinh thường.
Dưới tình huống có được cảm ngộ ‘Huyễn Thận cảnh’, khu vực quỷ dị trước mặt này làm sao có thể nhốt được hắn.
Uỳnh!
Trong phút chốc, một tiếng nổ đột nhiên truyền ra, trong người phân thân Quang Minh lập tức bộc phát ra ánh sáng màu trắng chói mắt, nguyên lực tinh thần Quang Minh dồi dào càn quét ra.
“Hừ! Ngoan cố chống cự!” Mắt Huyễn Thận Điêu híp lại, chỉ hừ lạnh một tiếng, từ đầu tới cuối nó vô cùng tự tin đối với bản thân, cho rằng phân thân Quang Minh hoàn toàn không thể phá được ‘Huyễn Thận cảnh’ của nó.
Phân thân Quang Minh không nói lời dư thừa, dưới lực Quang Minh càn quét, khu vực này hoàn toàn bị chiếu sáng, từng mũi tên ánh sáng được ngưng tụ ra, chi chít rải rác khắp hư không, khiến người ta chấn động.
“Đây là…” Sắc mặt Huyễn Thận Điêu thay đổi, hơi không thể tin nổi.
Võ giả Nhân tộc này rõ ràng là cấp Vực Chủ, sao có thể thi triển ra công kích khủng bố như vậy.
Công kích phạm vi lớn như vậy không cần nghĩ cũng biết chắc chắn phải tiêu hao lượng lớn nguyên lực tinh thần Quang Minh, một võ giả cấp Vực Chủ làm sao có thể chịu đựng được?
“Đi!!” Lúc này, một tiếng quát nhẹ đột nhiên truyền ra từ trong miệng của phân thân Quang Minh.
Vèo vèo vèo…
Tiếng xé gió chi chít như mưa lập tức vang lên, mũi tên Quang Minh vô tận kia bắn ra, biến thành lưu quang lao nhanh tới các chỗ của khu vực này.