Nếu như là trước kia, nhìn thấy đối phương chỉ là võ giả cấp Vực Chủ, nó nhất định sẽ cực kỳ khinh thường, nhưng sau khi bị phân thân Huyết Thần giáo dục một trận, hiện giờ nó không dám khinh thường thiên tài Nhân tộc này chút nào.
Tên của người, bóng của cây!
Võ giả Nhân tộc này đã có thể chống lại Huyết tử Huyết tộc kia, huống hồ còn trấn giết nhiều thiên tài loài Hắc Ám đến như vậy, luận về thực lực tuyệt đối không thể khinh thường.
Mặc dù trong truyền thuyết, võ giả Nhân tộc này dựa vào trận pháp cấp Thánh mới trấn giết được những thiên tài loài Hắc Ám, nhưng đối phương dám lộ liễu xuất hiện ở nơi đây như vậy, ai biết hắn có phải có đường lui gì hay không?
Do đó giờ phút này Nọa Vụ Loan không dám chậm trễ chút nào, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bóng dáng trẻ tuổi ở nơi xa kia.
“Không ngờ tên của ta đã truyền đến nơi đây.” Vương Đằng hơi ngoài ý muốn, nhìn võ giả vũ trụ Quang Minh ở bên dưới, ánh mắt lại càng dừng lại một chút ở trên người Phong Cẩm thiên tài hành tinh Thiên Trụ kia, khóe miệng nhếch lên nụ cười ý vị sâu xa.
“Hừ, dựa vào một mình ngươi không thể cứu bọn họ đi được.” Nọa Vụ Loan thấy võ giả Nhân tộc này coi như không nhìn thấy mình, hơn nữa dáng vẻ cực kỳ thoải mái, trong lòng không khỏi bốc lên tức giận, lập tức hừ lạnh nói.
“Vậy sao?” Vương Đằng không hề để ý khẽ cười nói.
“Quả nhiên là thiên kiêu Nhân tộc, thật sự ngông cuồng.” Nọa Vụ Loan lạnh lùng nói.
“Vương Đằng, loài Hắc Ám tộc Nọa Vụ này chính là tồn tại cấp Ma Hoàng thượng vị chừng tứ giai, không thể khinh thường.” Ở bên dưới, Phong Cẩm không nhịn được nhắc nhở.
Cho dù đã sớm nghe nói đến thanh danh của đối phương, thậm chí ấn tượng cực kỳ khắc sâu, nhưng mà nàng dù sao còn chưa chân chính nhìn thấy Vương Đằng ra tay, hiện giờ thấy hắn giống như hơi khinh thường loài Hắc Ám tộc Nọa Vụ trước mắt này, nàng không nhịn được nhắc nhở.
“Không sai, tiểu hữu Vương Đằng, thực lực của loài Hắc Ám tộc Nọa Vụ này tương đối lớn mạnh, không phải loài Hắc Ám cấp Ma Hoàng thượng vị tứ giai bình thường có thể sánh bằng.” Giọng nói suy yếu của Sử lão truyền đến.
“Không sao!”
Vương Đằng cười xua tay, nói: “Vị tiền bối này sang bên cạnh nghỉ ngơi một chút trước, ta thấy ngươi giống như vận dụng bí pháp nào đó, tiêu hao vô cùng nghiêm trọng.”
“Đúng rồi, đây là một viên đan dược cấp Tông sư, có thể trì hoãn tình huống của ngươi.”
Nói xong, hắn giống như đột nhiên nhớ ra cái gì, ném một viên đan dược cho Sử lão.
“Đan dược cấp Tông sư!?” Sử lão lập tức sửng sốt, nhưng nghĩ đến thân phận luyện đan sư cấp Thánh của đối phương, trong mắt không khỏi lộ vẻ vui mừng.
Cho dù chính là đan dược dưới cấp Tông sư ngũ phẩm, nhưng được chế tạo ra từ tay luyện đan sư thiên tài cấp Thánh cực kỳ có tính truyền kỳ này, sao có thể là vật tầm thường được.
Hắn lập tức nhận lấy viên đan dược kia, còn chưa nuốt vào, đã cảm thấy một luồng đan hương nồng đậm chui vào lỗ mũi, khiến cho thân hình đang suy yếu của hắn đều vì thế run lên.
Lúc này Sử lão không hề do dự nữa, trực tiếp nuốt vào.
Thân thể của hắn đã vô cùng suy yếu, mới vừa cố tình tiêu hao căn nguyên, đã tạo thành gánh nặng thật lớn cho thân thể, hắn vốn đã định được ăn cả ngã về không, không còn ôm hy vọng gì với con đường võ đạo trong tương lai nữa, nhưng hiện giờ vị Thánh giả bảy đạo nổi danh đột nhiên xuất hiện, lại còn cho hắn một viên đan dược, lại lần nữa khiến hắn dấy lên một tia hy vọng.
Thừa dịp căn nguyên mới vừa tiêu hao, lập tức nuốt đan dược vào, tự nhiên có thể kịp thời ổn định tình huống trong cơ thể.
Ngày sau mới cẩn thận điều trị, biết đâu có thể khôi phục trạng thái ban đầu.
Sau khi nuốt vào viên đan dược kia, Sử lão không khỏi trừng lớn mắt, một luồng năng lượng nồng đậm nổ tung ở bên trong cơ thể hắn, khiến cho hắn cảm thấy cảm giác suy yếu trước đó lại cấp tốc tiêu tán không ít.
Đây thật sự là đan dược cấp Tông sư sao?
Lấy thân phận của hắn, không phải chưa từng ăn đan dược cấp Tông sư, nhưng mà hoàn toàn không thể nào so sánh được với viên đan dược cấp Tông sư của Vương Đằng đưa cho.
Cách biệt một trời một vực!
Thật sự là cách biệt một trời một vực!
Hắn hoàn toàn không thể nào hình dung nổi, chỉ có thể sử dụng mấy chữ này để hình dung chênh lệch trong đó.
Cùng lúc đó, những người khác cũng nhìn thấy sắc mặt của Sử lão đang lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được trở nên hồng hào, tuy rằng về tổng thể thoạt nhìn khí tức vẫn cực kỳ suy yếu, nhưng cho dù là ai đều nhận ra được, trạng thái của hắn đã tốt hơn không ít.
Mới vừa rồi mọi người gần như cho rằng hắn đã dẫm nước bước vào trong quan tài.
Mấy người Phong Cẩm, Quan lão không khỏi ánh mắt rung động nhìn về phía Vương Đằng, đây là thủ đoạn của luyện đan sư thiên tài cấp Thánh sao? Tùy tiện một viên đan dược đã có tác dụng kỳ diệu đến như thế, khiến cho người ta không thể tưởng tượng nổi.
Nói thật, kể cả bọn họ những thiên tài cấp Giới Chủ này, thậm chí là Thiên Trụ thập nhị lão nổi danh đã lâu, bình thường cũng rất khó kêu một chuyên gia nghề phụ cấp Thánh phục vụ cho bọn họ, do đó bọn họ không phải đặc biệt hiểu biết thủ đoạn của Thánh giả nghề phụ, chỉ giới hạn ở trong lời đồn mà thôi.
Sử lão tiêu hóa một chút dược lực của đan dược, không khỏi cảm kích nhìn về phía Vương Đằng, sau đó không nói nhảm gì, ôm một quyền với hắn, rồi rơi xuống mặt đất, hộp họp với mấy người Quan lão.
Tất cả mọi chuyện nói ra thì dài dòng, nhưng trên thực tế chỉ trong vài hơi thở.
Khi Nọa Vụ Loan nhìn thấy Vương Đằng và mấy người Sử lão nói chuyện với nhau không coi ai ra gì như vậy, hoàn toàn không hề để ý đến nó, sắc mặt lập tức vô cùng âm trầm, lạnh giọng nói: “Các ngươi cho rằng chạy thoát được sao? Dùng đan dược chẳng qua chỉ phí công mà thôi.”
Rầm!
Tiếng nói vừa dứt, nó đã nén giận ra tay, sương mù màu đen cuồn cuộn ở bên ngoài thân lập tức phóng lên cao, kèm theo ảo ảnh tiểu thế giới kia, thổi quét về phía Vương Đằng.