Mà nguyên nhân chính dẫn đến phân chia này, vẫn là lực Hắc Ám khó loại trừ kia.
Phái trước cho rằng bỏ ra nỗ lực lớn như vậy, đều không thể loại trừ lực Hắc Ám, cho dù đoạt lại hành tinh Thiên Trụ, cũng không thể sử dụng, cho nên mới bi quan như thế.
“Đứng ở trên góc độ cá nhân ta, thật ra ta vẫn bằng lòng duy trì các ngươi, nhưng mà hiện giờ chúng ta thật sự đã không chịu nổi sóng gió gì nữa.” Thu Dung nói.
“Bọn ta hiểu rõ băn khoăn của ngươi, nhưng một lần này, chúng ta có hy vọng rất lớn loại trừ lực Hắc Ám trên hành tinh Thiên Trụ.” Quan lão hít sâu một hơi, rất nhanh điều chỉnh xong tâm tình, nói.
Thật ra hắn rất hiểu lựa chọn của phái kia, lúc trước bọn họ kiên định theo ý mình muốn đi cứu người, là đã chuẩn bị sẵn sàng để hy sinh, cũng không định để phái kia đến cứu.
Cho nên đối với việc một phái kia không có ý định ra tay cứu bọn họ, mấy người Quan lão có thể thản nhiên tiếp nhận, hơn nữa trong lòng không hề có ý oán hận.
Về phần vì sao sau này lại định đi ra ngoài cầu cứu, là bởi vì bọn họ nhìn thấy hy vọng khôi phục lại hành tinh Thiên Trụ, cho rằng đại quân loài Hắc Ám rời đi, chỉ cần trả cái giá thật nhỏ đã đoạt lại được hành tinh Thiên Trụ, người của phái kia sẽ ủng hộ.
“Cái gì?!”
“Có hy vọng loại trừ lực Hắc Ám trên hành tinh Thiên Trụ?”
Bên kia lại truyền ra tiếng kêu khiếp sợ, lão giả tộc Hồ Nhân kia lại một lần nữa xuất hiện ở trong màn sáng, nhìn chằm chằm vào đám người Quan lão hỏi: “Các ngươi có biện pháp gì?”
“Không phải bọn ta, là Vương Đằng.” Phong Cẩm hơi khó chịu nói.
Căm phẫn này không phải đối với Vương Đằng mà đối với lão giả tộc Hồ Nhân kia, thậm chí là người của một phái kia.
Trước đó những người này không thèm thò mặt ra nhìn bọn họ, vừa nghe thấy có hy vọng có thể xua tan lực Hắc Ám trên hành tinh Thiên Trụ lại chạy đến, như vậy tính là gì chứ.
Mấy người Quan lão có thể thản nhiên tiếp nhận, nhưng còn Phong Cẩm dù sao vẫn còn trẻ tuổi, không thể làm được không hề quan tâm gì.
Lão giả tộc Hồ Nhân kia tự nhiên cũng nghe ra oán giận ở trong lời nói của Phong Cẩm, trên mặt lộ vẻ lúng túng, nói: “Phong Cẩm, đừng trách bọn ta, bọn ta cũng là vì hành tinh Thiên Trụ.”
“Hừ!” Phong Cẩm bĩu môi, vẻ mặt khinh thường.
Kể cả hành tinh mẹ đều có thể bỏ qua, còn nói cái gì mà vì hành tinh Thiên Trụ chứ.
“Được rồi!” Quan lão xua tay, nói: “Vào lúc này, chúng ta càng nên đồng tâm hiệp lực, không thể tranh đấu nội bộ.”
“Lời lão Quan nói đúng.” Lão giả tộc Hồ Nhân khẽ cười, sau đó lại nghiêm túc hỏi: “Các ngươi mới vừa nói là Vương Đằng các hạ có biện pháp, có phải thật không?”
“Không sai, ta thật sự có biện pháp xua tan lực Hắc Ám trên hành tinh Thiên Trụ.” Vương Đằng nói.
Mấy người lão giả tộc Hồ Nhân, Thu Dung nghe thấy lời hắn nói, quả nhiên vừa mừng vừa sợ, vẻ mặt hoàn toàn không giữ nghiêm được nữa, không hề tốt hơn mấy người Quan lão trước đó bao nhiêu.
Đối với lời Vương Đằng nói, cho dù bọn họ hơi hoài nghi, nhưng cũng không nhiều lắm.
Một Thánh giả bảy đạo khả năng có năng lực như vậy!
Như này đâu phải không là một niềm hy vọng chứ.
Chẳng lẽ bọn họ thật sự không muốn khôi phục hành tinh Thiên Trụ sao? Chẳng lẽ bọn họ thật sự bằng lòng bỏ qua hành tinh mẹ đi xa xứ sao?
Nếu như có thể, ai muốn rời đi chứ.
“Bây giờ các ngươi đang ở đâu?” Thu Dung không hề khách khí đẩy lão giả tộc Hồ Nhân kia ra, hỏi.
“Ngay trên hành tinh Thiên Trụ.” Quan lão nói: “Sau khi loài Hắc Ám cấp Ma Hoàng thượng vị kia bị đánh chết, có lẽ trên hành tinh Thiên Trụ đã không có loài Hắc Ám lớn mạnh nào nữa.”
“Chúng ta mở cuộc họp nhỏ để thảo luận một chút, nếu như không có vấn đề gì, rất nhanh sẽ đi đến hành tinh Thiên Trụ.” Thu Dung chần chừ một chút, nói.
“Có thể.” Quan lão gật đầu nói.
Chuyện này là đương nhiên, nếu như đổi lại thành bọn họ, cũng sẽ không thể tùy tiện hành động, nhất định phải xác thực rõ ràng.
“Nhưng phải nhanh lên một chút, đừng để cho Vương Đằng các hạ chờ đợi quá lâu.” Hắn lại nhắc nhở.
“Bọn ta đã biết.” Thu Dung nghiêm mặt, vội vàng gật đầu nói.
Đối với Vương Đằng vị Thánh giả bảy đạo này, bọn họ thật sự không dám coi hắn thành thiên tài bình thường để xem xét, địa vị của một Thánh giả gần như có thể sánh ngang với tồn tại cấp Bất Hủ rồi, huống hồ là Thánh giả bảy đạo.
Màn sáng biến mất, trò chuyện giữa đôi bên kết thúc như vậy.
Vương Đằng cười khẽ, không quan tâm lắm, khoanh chân ngồi xuống bên cạnh, chờ đợi.
Thời gian thoáng cái trôi qua.
Hơn một giờ sau, mấy người Phong Cẩm, Quan lão đã khôi phục tương đối, mặc dù còn chưa đạt đến thời kỳ mạnh nhất, nhưng đã khôi phục được bảy tám phần.
Trong lòng bọn họ càng thêm kinh ngạc, nhưng cũng biết cái này đều là công lao của viên đan dược kia của Vương Đằng, vì thế không khỏi liếc nhìn thanh niên đang ngồi xếp bằng ở trên tảng đá lớn phía trước.
“Hiện giờ bắt đầu thôi.” Vương Đằng chậm rãi mở to mắt, nói.
“Được!” Vẻ mặt mấy người Phong Cẩm, Quan lão đằng đằng sát khí, ôm một quyền về phía Vương Đằng, lập tức hóa thành từng tia sáng, nhằm thẳng vào các nơi trên hành tinh Thiên Trụ đi tới.
Vương Đằng mỉm cười, xem ra hoàn toàn không cần hắn ra tay, những võ giả của hành tinh Thiên Trụ này hàm chứa tức giận đầy ngập, đoán chừng loài Hắc Ám còn lưu lại ở trên hành tinh này chưa đủ để cho bọn họ nhét kẽ răng nữa.
Rầm! Rầm! Rầm…
Quả nhiên, các nơi trên hành tinh Thiên Trụ nhanh chóng vang lên tiếng nổ vang, đại chiến đã bùng nổ.
Nhưng sau khi không có loài Hắc Ám cấp Ma Hoàng thượng vị, có lẽ ở trên hành tinh Thiên Trụ này đã không có loài Hắc Ám có thể ngăn cản được bọn họ nữa.
Hai giờ thoáng cái trôi qua, mấy người Phong Cẩm, Quan lão một lần nữa quay trở về trước mặt Vương Đằng, tuy rằng sát khí trên mặt đã thu liễm thật nhiều, nhưng đều có một cảm giác đằng đằng sát khí.