Ánh mắt hắn quét nhìn bên dưới, lập tức tìm được người phụ trách khu vực này.
“Lại là hắn!”
Vương Đằng khẽ chớp mi, trong lòng thật sự hơi kinh ngạc.
Tông sư nghề phụ tộc Tích Lân kia!
Trước đó sở dĩ hắn đặc biệt chú ý đến đối phương, chủ yếu cũng là bởi vì đối phương chính là ngươi của tộc Tích Lân, võ giả hồi đầu bị hắc ám xâm nhiễm kia chính là người của chủng tộc này, hắn chợt nhìn thấy, rất khó không chú ý đến.
“Tại sao hắn lại muốn làm như vậy?” Vương Đằng hoài nghi trong lòng: “Chẳng lẽ có liên quan với loài Hắc Ám sao?”
Không trách được hắn nghĩ đến trên người loài Hắc Ám, thật sự vì đã có một ví dụ quá rõ ràng, do đó hắn mới sẽ nghĩ như vậy.
Hơn nữa dưới tình huống như vậy, kẻ địch lớn nhất của hành tinh Thiên Trụ cũng chỉ có loài Hắc Ám mà thôi.
Vương Đằng không thay đổi sắc mặt, nhưng không vội vã nói cho mấy người Quan lão biết, hiện giờ hắn nhìn ai đều cảm thấy khả nghi vốn tưởng rằng người còn thừa lại của hành tinh Thiên Trụ không có vấn đề gì, nhưng kết quả vẫn xuất hiện tình huống như vậy, hắn không thể không cẩn thận một chút.
“Ta ngược lại muốn nhìn xem ngươi định làm cái gì?” Một chút ý lạnh nổi lên trong lòng Vương Đằng.
Đối với hắn, tai họa ngầm trong Thập Nhị Thiên Trụ Bàn Long trận thật sự không là gì cả, chỉ cần phát hiện ra, giải quyết cũng không khó, khó ở chỗ không phát hiện ra.
Do đó hắn không hề vội vàng vạch trần đối phương.
Việc càng quan trọng hơn là bắt được người sau lưng đối phương, hiểu biết mục đích của kẻ đó.
Vương Đằng liếc nhìn Tông sư nghề phụ tộc Tích Lân kia thật sâu, rồi không chú ý đến nữa, tiếp tục nhặt bong bóng thuộc tính.
Phía trên núi Thiên Trụ cũng không hề thiếu phù văn trận pháp, nhưng phù văn ở trên đó không hề bị phá hư, vô cùng hoàn chỉnh, đại khái loài Hắc Ám cũng không muốn phá hư ngọn núi lớn kỳ lạ này, do đó bên này hoàn toàn không cần phải chữa trị gì cả.
Vương Đằng vòng quanh hành tinh Thiên Trụ xem xét một phen, lập tức nói với mấy người Quan lão: “Chúng ta đi đến khu vực khác nhìn xem.”
“Được!” Mấy người Quan lão dẫn đường phía trước.
Mười hai cây cột chống trời tạo thành trận pháp kia đều được vây ở nơi cực kỳ đặc thù, bởi vậy trước đó Vương Đằng vẫn chưa đặt chân đến những nơi này, hiện giờ là lần đầu tiên đi đến.
Ví dụ như hai cây cột chống trời nằm ở nơi đất khách hiện đầy hàn băng, thuộc tính hệ Băng ở nơi này vô cùng nồng đậm, chỉ có võ giả hệ Băng mới có thể đặt chân đến, võ giả bình thường sẽ không đến đây.
Vài chuyên gia nghề phụ đục tầng băng thật dày ra, minh khắc phù văn trận pháp ở bên dưới mặt đất, khiến cho cột chống trời nơi đây có thể vận chuyển một lần nữa.
Vương Đằng nhặt bong bóng thuộc tính xong, lại chuyển sang nơi khác.
Mười hai cây cột chống trời.
Mười hai phương hướng.
Hắn đang quan sát từng cây cột một lần dưới sự dẫn dắt của mấy người Quan lão.
Người cấp cao của hành tinh Thiên Trụ đã muốn lấy Thập Nhị Thiên Trụ Bàn Long trận làm lễ vật đưa cho hắn, tự nhiên phải để cho hắn cẩn thận quan sát một lần.
Nhưng bọn họ cũng không cảm thấy Vương Đằng có thể nắm giữ hoàn toàn trận pháp này trong khoảng thời gian ngắn.
Dẫn hắn vòng quanh một vòng, chính là kêu hắn làm quen trước một chút, sau đó Vương Đằng có thể tự mình đi nghiên cứu trận pháp này.
‘Thập Nhị Thiên Trụ Bàn Long trận’ (cấp Thánh): 6800/15000 (thông thạo)
Vương Đằng nhìn thoáng giao giao diện thuộc tính, không khỏi mỉm cười trong lòng.
Ba chữ không đầy đủ đã biến mất.
Hơn nữa trình độ nắm giữ cũng từ cấp bậc nhập môn đạt đến cấp bậc thông thạo, tăng lên rất nhiều.
Đến tận đây, Vương Đằng xem như triệt để nắm giữ trận pháp cấp Thánh này.
Quả nhiên giống như lời mấy người Quan lão nói, trận pháp này trợ giúp cho hắn khá lớn, chỗ huyền diệu trong đó, cũng không phải trận pháp cấp Thánh dưới đệ tứ kiếp bình thường có thể sánh bằng.
“Trận pháp do phù văn trận pháp sư cấp Thánh đệ thất kiếp làm ra chính là khác biệt.” Vương Đằng cảm khái trong lòng.
“Vương Đằng các hạ, còn hài lòng với trận pháp này chứ?” Thu Dung cười truyền âm hỏi.
“Thật sự không tệ.” Vương Đằng thản nhiên gật đầu, không phủ nhận.
“Như thế thì tốt.” Thu Dung cười càng thêm vui vẻ, tuy rằng người phụ nữ trung niên xinh đẹp này hơi lớn tuổi, nhưng thật sự có ý nhị riêng, cười rộ lên vô cùng động lòng người.
“Khụ khụ.” Vương Đằng vội ho một tiếng, cảm thấy có lẽ hứng thú của mình không có vấn đề gì, dù sao người và sự vật đẹp mắt chẳng phân biệt tuổi tác, hắn không dấu vết liếc nhìn chỗ sóng lớn mãnh liệt kia, hỏi: “Tông sư Ích Thác kia là Tông sư do hành tinh Thiên Trụ các ngươi bồi dưỡng ra sao?”
Mấy người Thu Dung không biết vì sao hắn lại hỏi như vậy, hơi sửng sốt, gật đầu nói: “Đúng thế, Tông sư Ích Thác đúng là Tông sư do hành tinh Thiên Trụ bọn ta bồi dưỡng ra, hiểu biết rõ ràng, bằng không cũng không để cho hắn tham gia vào chữa trị cho Thập Nhị Thiên Trụ Bàn Long trận.”
“Tông sư Ích Thác hẳn là người của tộc Tích Lân hả, tộc này của bọn họ ở hành tinh Thiên Trụ có nhiều người không?” Vương Đằng lại hỏi.
“Có một ít, nhưng không nhiều lắm.” Thu Dung nói.
Vương Đằng như có đăm chiêu gật đầu, không hỏi nhiều nữa.
“Vương Đằng các hạ, chẳng lẽ Tông sư Ích Thác này có vấn đề gì sao?” Thu Dung liếc nhìn về phía Tông sư Ích Thác, đột nhiên truyền âm hỏi.
Lúc này bọn họ đã một lần nữa quay trở về tới núi Thiên Trụ, có thể nhìn thấy Tông sư Ích Thác đang bận rộn ở bên dưới.
Vương Đằng liếc nhìn nàng, xem ra Thu Dung trưởng lão này không phải hạng người ngực to óc trái nho, chỉ từ trong câu hỏi của hắn đã nhận ra một chút vấn đề.
Nhưng cũng có thể là do tình huống hiện giờ của bọn họ tạo thành, tất cả mọi người là chim sợ cành cong, nhìn thấy ai đều hoài nghi, trước đó Vương Đằng đã được hưởng đãi ngộ như vậy.
Vốn định tạm thời không nói, bản thân hắn tự mình điều tra thêm xem sao.
Hiện giờ nếu như Thu Dung này đã hỏi đến, hắn không định giấu giếm nữa.