Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 4752 - Chương 4752 - Tai Họa Ngầm! Người Không Ngờ Đến! Thánh Quang Thiên Vũ Che Chở! (2)

Chương 4752 - Tai họa ngầm! Người không ngờ đến! Thánh Quang Thiên Vũ Che Chở! (2)
Chương 4752 - Tai họa ngầm! Người không ngờ đến! Thánh Quang Thiên Vũ Che Chở! (2)

Nhưng lúc này Vương Đằng chỉ khẽ cười, không vội vã trả lời, mà lại hỏi: “Trước đó khi hành tinh Thiên Trụ bị loài Hắc Ám chiếm lĩnh, Thập Nhị Thiên Trụ Bàn Long trận này đã xảy ra vấn đề gì?”

Sắc mặt của Thu Dung càng nghi ngờ không thôi, ngẫm nghĩ một chút, chần chừ nói: “Giống như cũng không có gì không ổn.”

“Quan lão, Sử lão, các ngươi có phát hiện ra vấn đề gì hay không?” Vương Đằng nhìn về phía mấy người Quan lão, ánh mắt quét qua trên mặt từng người trong bọn họ, nhàn nhạt hỏi.

Thật ra hắn tương đối tin tưởng Quan lão và Sử lão, dù sao hai vị này gần như đã ngã xuống trong tay loài Hắc Ám, bọn họ không có khả năng liên quan đến loài Hắc Ám.

Về phần lão giả tộc Hồ Nhân và Thu Dung kia, tạm thời còn trong phạm vi hoài nghi.

“Thật sự không có.” Mấy người Quan lão lắc đầu nói.

“Không đúng.” Lão giả tộc Hồ Nhân kia chớp mắt, sắc mặt hơi đổi, đáy mắt lộ vẻ nghiêm túc, đột nhiên nói: “Các ngươi đã quên rồi sao? Vào khoảnh khắc sau cùng kia, Thập Nhị Thiên Trụ Bàn Long trận đột nhiên sụp đổ, bằng không sao chúng ta có thể thất bại triệt để đến như thế.”

“Nhưng mà đại trận cuối cùng hỏng mất, chẳng lẽ không phải bởi vì công kích của loài Hắc Ám sao?” Mấy người Quan lão cau mày nói.

Sở dĩ bọn họ không phát hiện ra vấn đề là bởi vì tình hình khi đó hỗn loạn, còn chuyện trận pháp lại giao toàn bộ cho các chuyên gia nghề phụ lo liệu, cho nên chưa từng chú ý nhiều, hoàn toàn không biết đến cuối cùng trận pháp tan vỡ cụ thể là bởi vì sao.

Hơn nữa lúc đó loài Hắc Ám đang điên cuồng công kích đại trận, thậm chí vận dụng chiến hạm cực kỳ lớn mạnh, cuối cùng trận pháp bị đánh tan, cũng nói thông được.

“Các ngươi không thấy là quá trùng hợp sao?” Lão giả tộc Hồ Nhân hít sâu một hơi, nói: “Trận pháp sớm không phá, muộn không phá, cố tình ngay khi các lão tổ cấp Bất Hủ đang chiến đấu với loài Hắc Ám đến giai đoạn kịch liệt thì bị phá, vì thế lực chú ý của ba vị lão tổ cấp Bất Hủ bị hấp dẫn, xuất hiện sơ hở, dẫn đến bị loài Hắc Ám đánh tan từng người.”

“Cái này!!!” Mấy người Quan lão biến sắc, ánh mắt lộ vẻ khó tin.

Suy nghĩ cẩn thận lại vô cùng sợ hãi!

Nếu như không nói còn không có gì, nhưng vừa nói ra như vậy, lại khiến mọi người cảm thấy cực kỳ quái dị.

“Có phải Vương Đằng các hạ phát hiện ra trận pháp tồn tại vấn đề gì không?” Thu Dung ép buộc bản thân bình tĩnh lại, nhìn Vương Đằng, hỏi.

“Thật sự phát hiện một chút tình hình nho nhỏ, nhưng các vị không cần lo lắng quá mức, nếu như ta đã phát hiện ra, thì sẽ không để cho nó lại xảy ra vấn đề nữa.” Vương Đằng bình tĩnh nói.

Tạm thời không nhận ra mấy vị cấp cao này có chỗ nào không ổn, còn cần tiếp tục quan sát.

Lấy thiên phú năng lực nhãn đồng của hắn, vẫn bắt giữ cực kỳ chuẩn xác đối với một vài vẻ mặt rất nhỏ, nhưng vài vị cấp cao của hành tinh Thiên Trụ này đều không biểu hiện ra vấn đề gì, giống như đều thật bình thường.

Đương nhiên, cũng không loại trừ một khả năng – bọn họ đều là lão hồ ly kinh niên, đã sớm quản lý được biểu hiện tinh xảo nhất.

Nhưng mà nhìn xem từ tiếp xúc trước đó, bọn họ không hề giống loại người kia, trừ phi ngay từ đầu đã là giả vờ.

“Vậy thì tốt! Vậy thì tốt! Có Vương Đằng các hạ tồn tại cấp Thánh này ra tay, bọn ta yên tâm.” Mấy người Quan lão hơi nhẹ nhàng thở ra, bọn họ vẫn vô cùng tín nhiệm năng lực nghề phụ của Vương Đằng, dù sao hắn là Thánh giả bảy đạo đã nổi lên từ hội giao lưu tổng bộ liên minh Phó Chức Nghiệp, tương đương với chiếm được tán thành của phần lớn tồn tại cấp Thánh, thậm chí là tồn tại cấp Thần của tổng bộ liên minh Phó Chức Nghiệp, bọn họ không có lý do gì không tin.

“Bọn ta vốn định đưa trận pháp cấp Thánh này cho Vương Đằng các hạ, không ngờ ngược lại khiến Vương Đằng các hạ tốn sức.” Thu Dung cười khổ nói.

“Tiện tay mà thôi, ta rất thích trận pháp này.” Vương Đằng khẽ cười nói: “Do đó những chi tiết này không cần quá quan tâm.”

“Vương Đằng các hạ quả nhiên tính tình sảng khoái.” Mấy người Quan lão nghe vậy hơi sửng sốt, lập tức cười ha ha, nói: “Lời cảm kích bọn ta không nói nhiều nữa, tóm lại tất cả những chuyện Vương Đằng các hạ đã làm vì hành tinh Thiên Trụ bọn ta, bọn ta đều khắc ghi trong lòng.”

Vương Đằng xua tay, nói: “Ta thấy trận pháp đã được chữa trị tương đối, ta cũng nên ra tay.”

“Vương Đằng các hạ sắp bắt đầu tinh lọc lực Hắc Ám!!”

Trong lòng mấy người Quan lão run lên, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng.

Cuối cùng sắp bắt đầu.

Tuy rằng bọn họ đều không mở miệng thúc giục, nhưng trong lòng vẫn tràn đầy chờ mong.

Chờ mong hành tinh Thiên Trụ sớm ngày khôi phục.

Hiện giờ, khôi phục của hành tinh Thiên Trụ sắp đến, bọn họ là võ giả của hành tinh Thiên Trụ, trong lòng đâu thể không kích động.

“Không sai.” Vương Đằng nhìn dáng vẻ kích động của bọn họ, mỉm cười nói: “Quan lão, các ngươi nhắc nhở mọi người đừng kinh hoảng, chuyện tiếp theo ta sẽ làm, không ảnh hưởng gì đến bọn họ, tất cả cứ theo lẽ thường là được.”

“Không thành vấn đề.” Mấy người Quan lão, Sử lão vội vàng đồng ý.

Hơn nữa bọn họ nhìn thấy dáng vẻ đã dự định trước của Vương Đằng, trong lòng cũng càng có tin tưởng đối với Vương Đằng.

Vương Đằng không nói nhảm nữa, lập tức bay ra tinh không bên ngoài hành tinh Thiên Trụ.

Tốc độ của hắn rất nhanh, trực tiếp hóa thành một tia sáng, chạy ra khỏi phạm vi hành tinh Thiên Trụ.

Ánh mắt của tất cả mấy người Quan lão ở đằng sau đều theo sát bóng lưng của hắn, nắm tay thậm chí đều không khỏi nắm chặt.

Trong hư không ở bên ngoài hành tinh Thiên Trụ, Vương Đằng chậm rãi dừng thân hình lại, nhìn xuống hành tinh Thiên Trụ ở bên dưới.

Giờ phút này cả hành tinh Thiên Trụ tự nhiên hóa thành một quả cầu vĩ đại ở trong mắt hắn, quả cầu này bất ngờ bị rất nhiều sương mù màu đen bao vây, tràn đầy tăm tối tà ác.

Vương Đằng mỉm cười, vung tay lên.

Một cây to kỳ dị xuất hiện ở trong hư không, tản ra lực Quang Minh nồng đậm.

“Hả?”

Bình Luận (0)
Comment