Lúc này, Tông sư Ích Thác nhẹ nhàng thở phào một hơi, cười lạnh nói: “Muốn xây dựng lại hành tinh Thiên Trụ hả, nằm mơ giữa ban ngày đi, các ngươi cứ tiếp tục xây dựng lại, sớm hay muộn gì sẽ lại rơi vào trong tay loài Hắc Ám thôi.”
Bản tôn Vương Đằng nhìn bóng dáng của đối phương, lắc đầu, thản nhiên nói: “Hình như thằng cha này có oán niệm khá lớn đối với hành tinh Thiên Trụ.”
“Có lẽ oán niệm của hắn đối với bất cứ một thế lực nào của vũ trụ Quang Minh đều thật lớn.” Phân thân hệ Thổ nói.
“Hả? Có đạo lý.” Ánh mắt bản tôn Vương Đằng lóe lên, gật đầu.
“Nhiệm vụ của ta kết thúc.” Phân thân hệ Thổ khẽ cười, tiêu tán ngay tại chỗ.
Cùng lúc đó, thân hình của Tông sư Ích Thác kia đột nhiên lóe lên, xuất hiện ở giữa không trung, quan sát xuống bên dưới.
Hiển nhiên định kiểm tra một lần trước khi rời đi.
Nhưng mà vừa mới nhìn xem, hắn lại đột nhiên trợn trừng mắt, vẻ mặt giống như gặp quỷ.
“Làm sao có thể???”
Một tiếng kêu kinh ngạc không thể ức chế lập tức truyền ra từ trong miệng hắn.
Trận pháp hắn thay đổi, sao lại khôi phục như cũ?
‘Thật . hoài nghi cuộc đời’ jpg
“Ha ha!”
Một tiếng cười khẽ đột nhiên truyền ra từ trong đêm đen nơi đây, khiến Tông sư Ích Thác kia giật mình một cái, thay đổi sắc mặt, một luồng ý lạnh dâng lên từ tận đáy lòng, gần như không hề nghĩ ngợi, lập tức bỏ chạy ra nơi xa.
“Đáng chết, sao có thể bị người phát hiện chứ?”
Trong lòng hắn thật sự tràn đầy khó có thể tin nổi, cho dù như thế nào đều không rõ, hắn làm việc bí ẩn như thế, thậm chí ngày thường không hề để lộ ra sơ hở gì, tại sao có thể có người chú ý đến hắn?
“Đi được sao?”
Âm thanh kia lại một lần nữa vang lên, khiến đồng tử Tông sư Ích Thác co rụt lại, nhìn tới trước.
Chỉ thấy hư không đằng trước khẽ dao động, một bóng dáng trẻ tuổi theo đó đạp không bước ra.
“Là ngươi!” Tông sư Ích Thác hoảng sợ thất thanh.
“Chính là ta, Tông sư Ích Thác, có ngoài ý muốn không? Có ngạc nhiên không?” Vương Đằng cười tủm tỉm nhìn hắn.
“…” Cơ mắt của Tông sư Ích Thác lập tức hơi run rẩy, dù thế nào hắn đều không thể ngờ, xuất hiện ở trước mặt hắn lại sẽ là Thánh giả Vương Đằng, đối phương rốt cuộc phát hiện ra hắn như thế nào?
“Ta thật tò mò, vì sao Tông sư Ích Thác lại phải làm như vậy?” Vương Đằng bình tĩnh nhìn hắn, hỏi.
Ánh mắt Tông sư Ích Thác lóe lên, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Ngươi phát hiện ra ta như thế nào?”
“Ngươi cho rằng động tác nhỏ của ngươi có thể giấu giếm được ta sao?” Vương Đằng thật bình tĩnh, nghiêng đầu, ha ha cười nói: “Có phải ngươi đã quá khinh thường một phù văn trận pháp sư cấp Thánh rồi không?”
“Ngươi!” Tông sư Ích Thác rõ ràng nhận thấy khinh miệt ở trong giọng nói của đối phương, trên mặt lúc xanh lúc đỏ, hắn thật sự đã xem thường ánh mắt và trình độ của một Thánh giả, nhưng hắn không tin một người mới vừa vào trình độ cấp Thánh có thể phát hiện ra vấn đề của trận pháp này, chuyện này hoàn toàn không khoa học.
Trước kia cũng có tồn tại cấp Thánh đến đây, nhưng bọn họ lại chưa bao giờ phát hiện ra chỗ vấn đề của Thập Nhị Thiên Trụ Bàn Long trận, bằng không trước đó khi hành tinh Thiên Trụ bị loài Hắc Ám đánh lén, trận pháp sẽ không nhanh chóng sụp đổ như thế.
Hắn đã thành công một lần, cho nên mới tự tin đến như vậy, thậm chí còn tự phụ.
“Thủ đoạn của ngươi thật sự không tệ, nhưng chẳng qua chỉ thế, ta vừa liếc mắt đã có thể nhận ra.” Vương Đằng tiếp tục giết người không dao.
“Không thể nào.” Tông sư Ích Thác thẹn quá thành giận: “Ta đã thay đổi nhiều lần, chưa bao giờ có ai phát hiện ra, ngươi không thể vừa liếc mắt đã nhận thấy được.”
“A ~” Vương Đằng cười khẽ.
Hắn biết, việc khiến cho một chuyên gia nghề phụ không thể chịu đựng nổi chính là người khác nghi ngờ trình độ của bọn họ, đặc biệt Vương Đằng còn là một tồn tại cấp Thánh.
Như vậy không khác nào hoàn toàn phủ định trình độ nghề phụ của hắn.
“Ngươi có ý gì?” Ánh mắt của Tông sư Ích Thác đã đỏ lên, lạnh lùng nhìn chằm chằm Vương Đằng.
“Ngươi không tin cũng được, ta không cần phải giải thích với ngươi.” Vương Đằng không coi là quan trọng nói.
“Hừ!” Tông sư Ích Thác thay đổi sắc mặt, ánh mắt lóe lên, hừ lạnh nói: “Chuyện này trừ ngươi ra, còn có ai biết rõ?”
“Thế nào, còn định giết người diệt khẩu à?” Vương Đằng bật cười hỏi: “Ngươi có thể chứ?”
“Nhãi con, thủ đoạn của ngươi thật sự không tầm thường, nhưng thủ đoạn hệ Quang Minh thi triển vào ban ngày có lẽ đã khiến cho ngươi tiêu hao thật lớn đúng không, bây giờ còn có thể thi triển ra mấy phần thực lực chứ?” Tông sư Ích Thác lạnh lùng cười, thân hình chợt động, vọt thẳng về phía Vương Đằng: “Chết cho ta!”
Rầm!
Chỉ thấy hắn vung tay lên, từng tia sáng màu vàng đất đột nhiên xuất hiện, tốc độ nhanh như tia chớp, nháy mắt đã đến đến ngoài ngàn mét phía trước Vương Đằng.
“Hả? Tinh thần niệm sư, hơn nữa tinh thần lực lại đạt đến trình độ nửa bước cấp Giới Chủ, giấu thật sâu đấy.” Ánh mắt Vương Đằng lộ ra một chút kinh ngạc, một cấp Tông sư lại tu luyện tinh thần lực đến nửa bước cấp Giới Chủ, phải biết rằng tinh thần lực của hắn cũng mới vừa đạt đến nửa bước cấp Giới Chủ mà thôi.
Một điểm càng quan trọng hơn, đối phương còn là một tinh thần niệm sư cực kỳ hiếm thấy.
“Không có một chút thực lực, ngươi cho rằng ta dám đi thay đổi trận pháp cấp Thánh đệ tứ kiếp kia sao?” Tông sư Ích Thác cười lạnh nói.
Phụt phập! Phụt phập! Phụt phập!
Tiếng nói vừa dứt, từng tia sáng màu vàng đất kia bay nhanh đến, đã lập tức xuyên qua thân thể của Vương Đằng.
“Chỉ có một chút thực lực như vậy, thiên kiêu gì chứ, nói quá sự thật… Cái gì?” Trên mặt Tông sư Ích Thác lộ ra một chút châm chọc, nhưng rất nhanh, chút châm chọc này đã cứng đờ ở trên mặt hắn.
Bởi vì ở trong mắt hắn, bóng dáng của Vương Đằng đang chậm rãi tiêu tán đi, kia hoàn toàn không phải là bản thể!
“Ngươi thật sự có chút gì đó, nhưng định cứ như vậy giết ta, có phải hơi tự phụ rồi không?” Một tiếng cười khẽ vang lên ở đằng sau lưng Tông sư Ích Thác.