Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 4763 - Chương 4763 - Ngươi Thật Đúng Là Đồ Xỏ Lá! Tông Sư Ích Thác Hoài Nghi Cuộc Đời! Hoàng Nham Phá Nhật Trùy! (3)

Chương 4763 - Ngươi thật đúng là đồ xỏ lá! Tông sư Ích Thác hoài nghi cuộc đời! Hoàng Nham Phá Nhật trùy! (3)
Chương 4763 - Ngươi thật đúng là đồ xỏ lá! Tông sư Ích Thác hoài nghi cuộc đời! Hoàng Nham Phá Nhật trùy! (3)

“Từ khi nào?”

Trong lòng hắn lộp bộp một cái, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, vội vàng quay đầu nhìn lại.

“Đi!”

Đúng vào lúc này, một tiếng quát nhẹ truyền ra từ trong miệng Vương Đằng.

Còn không đợi Tông sư Ích Thác phản ứng lại kịp, từng tia sáng màu vàng kim đã phá vỡ hư không, bay nhanh đến, tiếng rít chói tai kia quanh quẩn ở trong không trung, giống như tiếng diêm vương đòi mạng.

Phượng Vũ Kim Tước Linh!

Vương Đằng đã thật lâu không gặp được tinh thần niệm sư ngang cấp, Tông sư Ích Thác này xuất hiện vào lúc hắn mới vừa bước vào nửa bước cấp Giới Chủ, vừa vặn kiểm nghiệm thực lực ở phương diện niệm lực tinh thần của hắn.

“Ngươi cũng là tinh thần niệm sư?!!”

Tông sư Ích Thác quá sợ hãi, thật sự không thể tin nổi vào hai mắt của mình, Thánh giả Vương Đằng này lại cũng là một tinh thần niệm sư.

Hơn nữa niệm lực tinh thần kia hiển nhiên cũng đạt đến trình độ nửa bước cấp Giới Chủ.

Làm sao có thể chứ?

Chẳng lẽ đối phương không phải là thiên kiêu võ đạo sao?

Vì sao tinh thần lực lại sẽ lớn mạnh đến như thế?

Các ý niệm ngỡ ngàng dâng lên ở trong đầu Tông sư Ích Thác, khiến cho hắn rơi vào trong thất thần ngắn ngủi.

“Ta là Thánh giả nghề phụ, tinh thần lực lớn mạnh thì có gì kỳ quái chứ.” Vương Đằng nhàn nhạt cười nói.

“…” Tông sư Ích Thác không nói gì nữa, đột nhiên thấy lời đối phương nói rất có đạo lý, nhưng luôn cảm thấy có chỗ nào đó kỳ quái là sao nhỉ?

Nhưng hắn đã không kịp nghĩ nhiều nữa, nhìn thấy từng tia sáng màu vàng kim bay nhanh đến, hắn đã cảm thấy uy hiếp tử vong cực hạn.

Tinh thần lực của đối phương cũng là trình độ nửa bước cấp Giới Chủ, không hề yếu hơn hắn bao nhiêu.

Hơn nữa đối phương còn là tồn tại cấp bậc Thánh giả, tinh thần lực chắc chắn hùng hậu hơn hắn, điều này khiến cho sắc mặt của hắn càng nặng nề hơn, không dám khinh thường thiên kiêu trước mặt này nữa.

Lúc này hắn không nói nhảm gì, lập tức điều động tia sáng màu vàng đất kia, hung hăng nghênh đón lấy Phượng Vũ Kim Tước Linh của Vương Đằng.

“Phải tốc chiến tốc thắng!”

Một ý niệm dâng lên ở trong đầu Tông sư Ích Thác.

Kéo dài càng lâu, hắn càng nguy hiểm.

Không chỉ bởi vì tinh thần lực của Vương Đằng còn hùng hậu hơn hắn, hắn lo lắng sẽ thu hút những người khác đến đây.

Keng! Keng! Keng…

Ngay sau đó, hai tia sáng màu sắc khác nhau ầm ầm va chạm vào nhau ở trong không trung, đốm lửa văng khắp nơi, bộc phát ra tiếng kim loại giao nhau thanh thúy.

Lúc này Vương Đằng cũng nhìn thấy rõ dáng vẻ của tia sáng màu vàng đất, lại là các mũi khoan đất dài nhỏ, không biết luyện thành từ chất liệu nào, vô cùng cứng rắn, lại có thể chống đỡ được Phượng Vũ Kim Tước Linh của hắn.

Phải biết rằng Phượng Vũ Kim Tước Linh của hắn được rèn ra từ Hoàng Huyết Xích Kim, vô cùng sắc bén, càng có thêm vào của niệm lực tinh thần, tuyệt đối là thần binh sắc bén, hoàn toàn không phải binh khí bình thường có thể chống đỡ được.

“Binh khí này của ngươi là gì? Lại có thể chống đỡ được Hoàng Nham Phá Nhật trùy của ta!” Tông sư Ích Thác hơi biến sắc, kinh hãi nói.

“Hoàng Nham Phá Nhật trùy, cái tên dở tệ gì vậy.” Vương Đằng vô lực châm chọc.

“…”

Sắc mặt của Tông sư Ích Thác rất không đẹp, thằng cha này ghê tởm hắn khắp nơi, thật sự chọc tức người ta.

“Khinh người quá đáng!”

Một tiếng gầm giận dữ truyền ra, hắn điên cuồng điều động niệm lực tinh thần toàn thân, khống chế Hoàng Nham Phá Nhật trùy kia, không ngừng đánh về phía Vương Đằng, muốn phá tan phong tỏa của Phượng Vũ Kim Tước Linh.

Tia sáng màu vàng đất chi chít dày đặc tràn ngập ở trên bầu trời, ít nhất nhiều đến mấy trăm tia, bao phủ cả bầu trời lại.

Thanh thế như vậy, có thể nói cực kỳ khiến cho người ta sợ hãi, sợ rằng võ giả cấp Giới Chủ sơ kỳ bình thường đều không ngăn được.

Nhưng mà người hắn đối mặt là Vương Đằng.

Tông sư Ích Thác rất nhanh phát hiện công kích của mình hoàn toàn không thể phá vỡ phong tỏa do binh khí niệm lực của đối phương tạo ra, bởi vì số lượng tia sáng màu vàng kim kia cũng đang trong tăng vọt.

Hoàng Nham Phá Nhật trùy của hắn có đến mấy trăm tia, còn số lượng tia sáng màu vàng kim kia vẫn còn đang tăng lên, từ mấy trăm tia đạt đến hơn một ngàn tia, thậm chí còn đang không ngừng tăng lên…

“Của ngươi đây rốt cuộc là binh khí gì vậy?” Tông sư Ích Thác nhìn tia sáng màu vàng kim chi chít dày đặc kia, hoảng sợ trừng lớn mắt.

Keng! Keng! Keng…

Tia lửa bắn ra khắp nơi, tia sáng màu vàng kim và tia sáng màu vàng đất điên cuồng va chạm ở trên bầu trời đêm, lại giống như sao băng, rực rỡ vô cùng.

Hoàng Nham Phá Nhật trùy của Tông sư Ích Thác dần dần có phần không chống đỡ nổi, binh khí niệm lực này của hắn vốn lấy số lượng giành phần thắng, hơn nữa tinh thần niệm sư bình thường cũng sẽ không thể đồng thời điều khiển nhiều binh khí niệm lực đến như vậy, làm thế gánh nặng đối với niệm lực tinh thần sẽ vô cùng vĩ đại.

Nhưng mà binh khí niệm lực được Vương Đằng ở trước mắt này khống chế lại vẫn đang trong tăng vọt, số lượng đạt đến mấy ngàn, khiến cho người ta hoa cả mắt.

Một điểm càng kỳ quái hơn là không biết binh khí niệm lực của đối phương dùng chất liệu nào để rèn thành, lại không hề thua kém gì Hoàng Nham Phá Nhật trùy của hắn, thậm chí trong mơ hồ còn khiến binh khí niệm lực của hắn không thể ngăn cản nổi.

Loại sắc bén kia, kể cả lấy mức độ chắc chắn của Hoàng Nham Phá Nhật trùy của hắn, giờ phút này hắn cũng cảm thấy, nếu như còn tiếp tục như vậy, chỉ sợ sẽ không chống đỡ nổi.

“Tông sư Ích Thác, là tự ngươi nhận thua đầu hàng, hay là để cho ta giúp ngươi nhận thua đầu hàng đây.” Vương Đằng khoanh tay đứng ở trong không trung, dáng vẻ cực kỳ thoải mái, thản nhiên nói.

“Khốn nạn, vì sao tinh thần lực của thằng nhãi này lại hùng hậu đến như thế.”

Tông sư Ích Thác nhìn thấy dáng vẻ bình thản kia của đối phương, sắc mặt lập tức vô cùng khó coi, nhìn thấy binh khí niệm lực của đối phương càng ngày càng nhiều, hắn không dám chậm trễ, lập tức há miệng quát to một tiếng:

“Ngưng!”

Bình Luận (0)
Comment