La Đại Hữu đúng là một lão hồ ly. Hắn bỏ ra nhiều tiền như vậy để mua cuốn sách kĩ năng này thực ra chẳng phải vì muốn học gì cả. Chẳng qua là lão ta liên hệ được với các cao thủ ngoại vi để mua bán, đến khi đó thì giá cuốn sách này không phải chỉ dừng ở con số 2700. Hắn vốn làm thương nhân, bản chất kiếm lời bằng mọi giá của thương nhân đã ăn sâu vào hắn rồi, vì thế lí tưởng cao cả của hắn là liều mạng theo đuổi mục tiêu. Lần này hắn đã tính toán rất kĩ, nhưng mà hắn không thể nghĩ tới rằng Phương Nhã Văn cũng không phải loại dễ xơi.
“3000!” – Ba chữ số 0 hiện trên bảng điện tử của Phương Nhã Văn kích thích thị giác cũng như thần kinh của toàn bộ game thủ tại hội trường.
Diệp Sảng cùng Lôi Lôi đồng thời hít một ngụm khí lạnh. Người đẹp đúng là người đẹp, có thể thua người, thua tiền nhưng tuyệt đối không thua khí chất.
“3200!” – Lão hồ ly cũng nhất quyết không chịu để con vịt béo đã luộc chín rồi còn bay đi mất. Biểu tình của La Đại Hữu rất trấn định, nhưng thực ra tâm lí đã có chút dao động.
Diệp Sảng lập tức nhận ra ông chú này và Phương Nhã Văn có thù oán, không nhưng thế còn là thâm thù đại hận.
“3500!” – Phương Nhã Văn lần thứ ba tăng giá. Đừng nói là Diệp Sảng, ngay cả đôi Nhị Bức Hỷ Hỷ (*) cũng nhìn đến phát ngốc ra. Nhị bức cũng chỉ là nhị bức, Phương Nhã Văn đây mới thật là ngưu bức nữ nhân. (cường nữ)
(*) Từ giờ tuôi đổi Trang B thành Nhị Bức ha.Người dẫn đấu giá hưng phấn, thú huyết (máu động vật @@)
sôi trào tưởng như thành xăng, thanh âm run rẩy: “3500... 3500... vị tiểu thư xinh đẹp này ra giá 3500...”
Sắc mặt La Đại Hữu rất khó coi. Phương Nhã Văn ra giá kiểu này rất thông minh, rất có kĩ thuật. Nếu tăng thêm giá thì chính mình đến chút lợi nhuận cũng chẳng có, cùng lắm cũng chỉ khiến nàng ta không mua được sách thôi.
Ngay lúc hắn còn đang do dự thì một giọng nói khác đột nhiên vang lên: “Ta trả 4000!”
Rõ ràng là một giọng nữ hết sức trong trẻo, thanh thúy nhưng lúc này lọt vào tai mọi người lại giống như tiếng sấm sét giật vang. Nháy mắt hội trường lặng như tờ.
Diệp Sảng suýt chút nữa thì quỳ sụp xuống cái “bịch”. Là vị tỷ tỷ nào thế? Hiện tại trong mắt tiểu đệ đây tỷ không phải là người mà là thần, là đại thần a!!!
Diệp Sảng, Lôi Lôi, La Đại Hữu, Phương Nhã Văn và Nhị Bức Hỷ Hỷ đồng loạt quay đầu lại. Hai cô gái chậm rãi đi vào. Hóa ra hai vị ngưu bức này là Phú Gia Thiên Kim (*) và Đàm Ninh. Vậy cũng dễ hiểu, hai cô này vốn không để tiền vào mắt mà.(*) lúc trước vẫn để là Thiên Kim Nhà Giàu, vốn trước định để là Phú... nhưng chẳng biết nghĩ sao lại thôi, nhưng mấy hôm trước đọc lại mới để ý là team đi cùng cô nàng cũng đều gọi là Phú tỷ/muội, thế nên tuôi quyết định sửa thành Phú Gia Thiên Kim luôn, nghe cho Tung Của haha.
Phú Gia Thiên Kim phô ra thần thái không coi ai ra gì, từ từ đi trong hội trường, cao cao tại thượng ngẩng đầu 45 độ nhìn thẳng về phía trước. Còn về phần Phương Nhã Văn và La Đại Hữu, đến nhìn cô cũng lười liếc một cái. Thái độ này có thể hiểu là: ai dám tranh với ta, ta liền lấy tiền đập chết kẻ đó!
“4200!” – Rõ ràng Phương Nhã Văn đã e dè hơn mà tăng giá.
“5000!” – Phú Gia Thiên Kim nhẹ nhàng ép giá, căn bản là không để Phương Nhã Văn vào mắt.
La Đại Hữu trợn tròn hai mắt, thầm nghĩ: “Tốc độ tăng giá như vậy chẳng khác gì trực tiếp cầm tiền tát một cái vào mặt mình. Ai ai... xem ra không còn chuyện của mình nữa...”
“5200!” – Đây đã là giới hạn của Phương Nhã Văn, muốn cao hơn nữa cô cũng hữu tâm vô lực. Dù sao giá đã cao gấp hơn 10 lần giá khởi điểm rồi.
“5500!” – Lần này Phú Gia Thiên Kim không nhìn lên phía trên đài nữa mà nhìn thẳng vào Phương Nhã Văn ra giá.
Phương Nhã Văn hoàn toàn bị cô đè bẹp. Người dẫn đấu giá ứng biến thần tốc, nhanh nhảu nói: “5500 lần một... 5500 lần hai... 5500 lần ba... Thành giao! Chúc mừng vị tiểu thư này đã thành công mua được kĩ năng nhị giai của thích khách – Cửu Âm Bạch Cốt Trảo!”
Sách kĩ năng rất nhanh được giao đến tay Phú Gia Thiên Kim. Cô liền trực tiếp giao cho Đàm Ninh. Diệp Sảng lại lần nữa tỉnh ngộ. Đàm Ninh sớm đã đạt nhị giai. Chỉ cần thêm một level nữa là lên level 30, như vậy chỉ cần trực tiếp học kĩ năng là OK. Khó trách Phú Gia Thiên Kim sống chết muốn mua bằng được cuốn sách kĩ năng này.
“Phú tỷ!” – Diệp Sảng mau mắn chào hỏi.
Hai người Phú Gia Thiên Kim ngồi xuống bên cạnh Diệp Sảng. Cả Phương Nhã Văn và La Đại Hữu cùng đem ánh mắt thù địch nhìn Phú Gia Thiên Kim chằm chằm. Thêm nữa, Phương Nhã Văn lại nhìn thấy Diệp Sảng, ánh mắt càng thêm bất hảo.
“A Ngân!” – Khẩu khí của Phú Gia Thiên Kim hòa hoãn hơn rất nhiều.
Diệp Sảng sửng sốt: “???”
Nhị Bức Hỷ Hỷ ở bên cạnh càng thêm sững sờ. Không ngờ gã nông dân quèn này lại quen được nhân vật lớn như vậy, đến lão đại của cô cũng chưa được như vậy a!
Phú Gia Thiên Kim chăm chú nhìn lên đài: “Cậu và Mãnh Nã Lực Sát quen nhau như thế nào?”
Diệp Sảng nghĩ nghĩ: “Từ lúc closed beta đã biết.”
Phú Gia Thiên Kim gật gật đầu, không nói gì thêm. Diệp Sảng dường như ngộ ra một chút. Phú Gia Thiên Kim với lão đại hẳn có quan hệ khá sâu, mà chắc chắn cô biết cuốn sách này được lấy từ nhiệm vụ Đi Tây Trúc Thỉnh Kinh, vì thế cô ra giá cao mua về một phần cũng là bởi liên quan đến lão đại.
Nhớ tới lão đại và A Ngưu, trong lòng Diệp Sảng liền cảm thấy ấm áp. Nhưng mà hiện tại đáng mừng nhất là... ai nha má ơi hơn 5000 tín dụng đó!!!
Lúc này, trên đài lại xuất hiện món trang bị khác. Lạ là không hề có video giới thiệu, cũng không có thuộc tính cụ thể mà chỉ có một hàng chữ: “Sa Mạc Chi Thuẫn chi kiện.”
Hội đấu giá vốn đã đạt tới cao trào, đột nhiên lại xuất hiện một món hàng kì quái như vậy khiến cho rất nhiều game thủ cảm thấy kì lạ, không biết thứ đó dùng để làm gì.
Diệp Sảng nhìn chăm chú. Là một báng súng. Đây đúng là một cái báng súng, mà chỉ có Diệp Sảng mới hiểu rõ vì hiện tại trên tay hắn đang sở hữu hai bộ kiện. Thực ra vì chỉ có những chi tiết nhỏ như vậy nên hắn chỉ có thể biết một vài thuộc tính lẻ, cũng không biết rõ giá trị thực của sáo trang này. Dựa theo quy định của Đệ Nhị Thế Giới, người bán đấu giá mặc dù biết đây là sáo trang cấp 35 cấp xa hoa nhưng hắn cũng không thể tiết lộ. Điều này liên quan tới quyền lợi của Diệp Sảng. Diệp Sảng lại chẳng phải người bán, nếu tin tức bị tiết lộ ra, quyền lợi của Diệp Sảng sẽ bị xâm phạm. Nói dễ hiểu là ban tổ chức đấu giá không thể tùy tiện lợi dụng tin tức liên quan đến quyền lợi riêng tư của người khác để trục lợi.
Người dẫn đấu giá vẫn bình tĩnh nêu giá: “Giá khởi điểm là 600 tín dụng, mỗi lần tăng giá không ít hơn 50 tín dụng.”
Như vậy vừa không làm lộ tin tức gì, vừa có thể bán ra. Tuy nhiên nhiều người vẫn không biết gì về báng súng kia, tự hỏi ban tổ chức điên rồi sao.
“650!” – Diệp Sảng ra giá đầu tiên.
Nhị Bức Hỷ Hỷ không nhịn được cười một cái. Tên nông dân quèn này bị gì mà khi không lại bỏ tiền mua thứ rác rưởi này về làm chi.
“1000!” – Phương Nhã Văn giơ bảng. Không phải cô ta thật sự muốn mua, mà là cố tình quấy Diệp Sảng.
“1050!” – Diệp Sảng vô sỉ thêm giá.
“1500!” – Phương Nhã Văn đầy một bụng tức giận. Hiện tại cả hội trường chỉ có hai người bọn họ cạnh tranh nhau.
“1550!” – Diệp Sảng tiếp tục phát huy chiến thuật đáng khinh.
“2000!” – Phương Nhã Văn nổi đóa, lần nào cũng tăng 500.
“2050!” – Diệp Sảng vô tư nghĩ: “Không sao cả, bây giờ tiểu ca đây là kẻ có tiền.”
“2500!”
“2550!”
“3000!”
Diệp Sảng bỗng nhiên khó xử. Tuy rằng tiền vừa tự động vào tay, nhưng mà bỏ ra 3000 tín dụng chính là 3 vạn RMB. Bất kể ai đi chăng nữa, khi bỏ ra một số tiền lớn như vậy để mua đồ thì trong lòng cũng tự đặt ra một dấu chấm hỏi. Huống chi Diệp Sảng lại thuộc dạng rớt mồng tơi, hơn nữa hắn lại là người tiết kiệm, cộng thêm vài năm nay nghèo quá hóa quen, tiết kiệm đã trở thành một chân lí đối với hắn. Nghĩ một chút, 3 vạn RMB đối với Phương Nhã Văn, Phú Gia Thiên Kim và La Đại Hữu mà nói thì chẳng đáng là bao, chỉ giống như chín trâu mất một sợi lông mà thôi. Mà một cọng lông... hài~~~ Nhưng đối với Diệp Sảng hắn, 3 vạn RMB chính là một năm sinh hoạt phí, học phí và các khoản chi tiêu linh tinh khác.
Nghèo không đáng xấu hổ. Đáng xấu hổ chính là bẩn, lười, không hiểu tiết kiệm là gì, không biết quý trọng đồng tiền là gì.
Cứ thế Diệp Sảng liền do dự. Người dẫn đấu giá thấy vậy liền hô: “3000 lần một... 3000 lần hai...”
Phương Nhã Văn lập tức luống cuống. Nếu thật sự phải bỏ ra 3000 để mua thứ này về, nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết là cô lỗ lớn. Đúng lúc đó, Diệp Sảng lại mở miệng: “3050!”
Lần này đến phiên Phương Nhã Văn trầm mặc. Giá đã nâng lên khá cao. Cho chết ngươi tên tiểu tử thối này. Thực ra cô ta không biết rằng đối với Diệp Sảng đây lại là món hời lớn.
“3050 lần một... 3050 lần hai... 3050 lần ba...” – Người dẫn đấu giá dứt khoát – “Chúc mừng vị tiên sinh này thành công mua được Sa Mạc Chi Thuẫn chi kiện!”
Thanh Tuyết đi tới, nét tươi cười tràn ngập trên mặt: “Chúc mừng chúc mừng, thật vất vả mới gom đủ ba kiện!”
“Ha ha.” – Diệp Sảng đứng dậy hoàn lễ.
Thanh Tuyết cười nói: “Tiếp theo còn hai món trang bị nữa, là trụ cột của đêm nay. Tuy nhiên hai món đồ đó đều là bảo kiếm. Hà tiên sinh có muốn ngay bây giờ đi xem thuộc tính sau khi tổ hợp không?”
Lời này của cô rất hàm súc, nhưng có vẻ như Diệp Sảng nghe không hiểu: “Cung kính không bằng tuân lệnh. Đi luôn, tiện thể hoàn thành thủ tục!”
Đứng dậy tạm biệt Phú Gia Thiên Kim, Diệp Sảng cùng Lôi Lôi đi tới phòng dành cho khách quý. Thanh Tuyết đem kiện mới thu được lắp vào. Diệp Sảng liền nhìn thấy sơ bộ hình dạng của bộ súng.
Sa Mạc Chi Thuẫn (cấp xa hoa).
Yêu cầu cấp bậc: 35.
Yêu cầu chức nghiệp: thương thủ.
Tầm bắn: 200m.
Thuộc tính: thiếu thương cơ, kính nhắm ACOG, thiết bị phụ trợ.
Quả nhiên là vừa có thêm thông tin tầm bắn. Tầm bắn 200m khiến cho Diệp Sảng mơ hồ cảm thấy nếu thứ này được hoàn thành, thuộc tính chắc chắn kinh người.
“Thực ra bỏ ra 3050 tín dụng không tính là nhiều.” – Thanh Tuyết giải thích – “Nếu Hà tiên sinh cứ tìm kiếm với tốc độ như vậy, tôi đoán đến lúc Hà tiên sinh đạt level 35 thì súng này có thể hoàn thiện... Có lẽ khoảng 1 tháng. Nói thật, cho tới hiện tại, kể cả súng lục, tôi cũng chưa thấy súng nào trên 30 cấp. Huống chi đây lại là một bộ súng tự động!”
Lôi Lôi gật đầu: “Không sai! Sư phụ, khẩu súng này chắc chắn sẽ khiến thực lực của người tăng mạnh!”
Diệp Sảng quan sát Sa Mạc Chi Thuẫn, trong lòng cũng thập phần chờ mong, hận không thể lập tức tìm đủ các chi tiết.
Lôi Lôi im lặng nhìn hai người nói chuyện phiếm. Ở đây cô là người hiểu rõ về bộ súng này nhất, tuy nhiên vì hiệp nghị với tập đoàn Lam Thiên, cô không thể tiết lộ một thông tin gì về nó. Nhưng mà có một điều chắc chắn, một khi súng này được Diệp Sảng hợp thành thành công, ác mộng sẽ bắt đầu ập đến đối với rất nhiều người. Lôi Lôi bỗng nhiên thở dài. Mặc dù đạo diễn ở Hollywood có sức tưởng tượng rất phong phú cũng không có khả năng đi thiết kế vận mệnh của một game lớn. Có trời mới biết Diệp Sảng và cô vốn là đối đầu, tự nhiên cô lại trở thành đồ đệ của Diệp Sảng. Nhân sinh chính là kì diệu như thế.