Vô Địch Hắc Thương

Chương 169

Chém gió trong phòng tiếp khách quý một hồi, chủ yếu là Diệp Sảng nhờ cậy Thanh Tuyết hỏi thăm thông tin về bộ súng kia nhiều hơn. Hơn nửa giờ trôi qua một cách phí phạm, đại hội đấu giá cuối cùng cũng kết thúc. Thiên Nhất Tiếu rốt cuộc cũng đi vào, tinh thần hưng phấn.

“Chúc mừng, chúc mừng! Chúc mừng Hà huynh đệ!”

Nói khách sao hai câu, phát hiện ra cặp đôi Nhị Bức Hỷ Hỷ cũng đi theo phía sau Thiên Nhất Tiếu, Diệp Sảng thầm kêu “bỏ mẹ, chả nhẽ hai người này cũng đi biên giới khu Tiêu Dao?”

“Hây, tôi cũng nên giới thiệu với Hà huynh đệ đây một chút.” – Thiên Nhất Tiếu nói – “Yên ca và Hỷ Hỷ tỷ đây đều là thành viên của công hội Âu Châu Tân Quý.”

“Âu Châu Tân Quý?” - Diệp Sảng trợn tròn hai mắt, cảm thấy cái tên cũng thật là oách quá đi. Lôi Lôi lại cười thầm một cái. Âu Châu với Tân Quý cái gì, sớm đã bị Diệp Sảng đì cho chết đi sống lại rồi…

“Cái gì cơ? Đi Đệ Nhị Chiến Khu cùng hai tên nông dân quèn này á?” – Nhị Bức Hỷ Hỷ vô cùng giận dữ.

“Cái gì cơ? Đi Đệ Nhị Chiến Khu cùng hai kẻ coi tiền như rác này á?” – Diệp Sảng cũng trợn tròn hai mắt.

Thiên Nhất Tiếu thấy tình hình không ổn, lập tức khuyên giải: “Bốn người nghe tôi giải thích một câu. Hồng giáo chủ Thần Long Giáo của khu Tiêu Dao là bằng hữu vỡi lão đại công ty chúng tôi. Một tuần trước, Thần Long Giáo đưa hơn 3000 người vào Đệ Nhị Chiến Khu gặp một đội ngũ ngoại quốc, nghe nói là của một công hội có thực lực khá lớn đến từ châu Âu. Đến hiện tại, song phương đã chém giết nhau bảy ngày rồi. Trên cơ bản thì hai bên đều tổn thất vô cùng nghiêm trọng, bốn người có thể tưởng tượng được đó. Rất nhiều bằng hữu rớt cấp, thậm chí hết cả khả năng chiến đấu vẫn tái nhập chiến trường. Vì thế Hồng giáo chủ mong cao thủ từ các đại, tiểu khu có thể đi hỗ trợ. Hơn nữa hiện tại lại là chiến đấu với game thủ châu Âu, chúng tôi rất mong game thủ Trung Quốc chúng ta có thể đoàn kết lại, dĩ hòa vi quý.”

Diệp Sảng suy nghĩ. Qua vài câu tóm tắt này của Thiên Nhất Tiếu có thể thấy, bên Thần Long Giáo có hơn 3000 người, e là đối phương cũng không kém. Chỉ là giao thủ giữa hai phe mà đã hơn hai phần ba vạn người tham gia đại chiến, đối với Đệ Nhị Thế Giới mà nói, quy mô này không thể coi là nhỏ.

Nhị Bức Hỷ Hỷ không nhịn được nói: “Thực lực cường đại sao? Có thể lớn mạnh bao nhiêu? Công hội có bao nhiêu người? Có trên vạn người không?”

Hỷ Hỷ vừa hỏi vấn đề này, Diệp Sảng cùng Lôi Lôi liền trợn trắng mắt: “Bà này hỏi vậy là quá thừa lời!”

Đa số các game thủ đều có một sự nhầm lẫn, cho rằng càng nhiều người càng mạnh. Điều này cũng không hoàn toàn sai, nhưng Đệ Nhị Thế Giới so với đời thực lại khác. Chỉ cần có trọng giáp chiến sĩ liền không còn khái niệm cao phòng cùng máu dày; chỉ cần có kĩ năng của nguyên tố sư, phòng ngự và vây boss chỉ còn là chuyện nhỏ. Mà từ khi xuất hiện thứ được gọi là súng máy thì chiến thuật biển người chính là thừa thãi. Thử nghĩ xem, chỉ cần bên địch kiếm được vài khẩu Hỏa Thần, 98K, hay là kiếm ra súng máy hạng nặng thì người lên bao nhiêu chết bấy nhiêu. Hoặc giả nếu có một nguyên tố sư ngũ hay lục giai luyện thành kĩ năng gì rằng thì là mà gọi là Cấm Chú Đại Ma Pháp, không cần dùng đến pháp lực, chỉ cần trực tiếp tung ra một cái tuyệt chiêu hủy thiên diệt địa, độc nhất vô nhị thì người có nhiều thế nhiều nữa cũng chỉ có thể giương mặt nhìn đồng đội chết như ngả rạ.

“Vì thế, tôi hi vọng bốn người có thể gạt đi quá khứ mà hợp tác với nhau. Vấn đề phí giao thông đi lại, tôi sẽ tìm cách giải quyết. Mặt khác, phía bên kia cũng sẽ có người tới tiếp đón. Hồng giáo chủ còn có ý sẽ trao phần thưởng đặc biệt cho ai hoàn thành tốt nhiệm vụ. Cả Hà huynh đệ và Hỷ Hỷ tỷ, ta đều tin tưởng. Nếu không có ý kiến gì nữa thì sáng sớm ngày mai sẽ xuất phát. Mọi người thấy thế nào?” – Thiên Nhất Tiếu thử động viên. Hắn không muốn người bên mình còn chưa ra chiến trường đã xảy ra nội chiến.

Hỷ Hỷ ôm hai tay, hừ lạnh không nói gì. Thấy thái đội này của cô ả, Diệp Sảng liền cười: “Vậy thì cứ để Tiếu ca an bài.”

Đương nhiên nguyên nhân trọng yếu nhất hắn còn chưa nói ra. Tiền vé máy bay đắt như thế, có Thiên Nhất Tiếu đảm đương thì còn gì bằng. Trong Đệ Nhị Thế Giới, thuê trực thăng chuyên chuyển và đi máy bay hành khách là hai việc hoàn toàn khác nhau. Trung tâm phục vụ sẽ nghĩ ra tất cả mọi cách để quét sạch hầu bao của game thủ. Cho tới hiện tại vẫn có thể coi trò chơi mới đang ở giai đoạn sơ kì. Trung tâm phục vụ vẫn chưa khai thông dịch vụ hàng không cố định. Vì thế chỉ có các công hội lớn hoặc game thủ sinh hoạt mới nhảy lên máy bay di chuyển từ nơi này sang nơi khác. Nhóm của Diệp Sảng cũng chẳng phải là quân chính hiệu của khu Tiêu Dao, cho nên nếu muốn đi tới nơi phải thông qua mười khu trung gian khác, rất tốn thời gian.

Dịch vụ hàng không trong Đệ Nhị Thế Giới cũng giống như ngoài đời thực, nhưng mà tốc độ lại nhanh hơn rất nhiều, cảm giác đi máy bay cũng thực thú vị. Nguyên nhân là điểm bất đồng so với hiện thực, chính là không cảm thấy có trọng lực khi lên không, chỉ số cảm giác cũng giảm xuống, ghế ngồi lại thiết kế theo kiểu ghế dài.

Chỗ ngồi của Diệp Sảng và Lôi Lôi lại tiếp tục được đặt cạnh chỗ của đôi Nhị Bức Hỷ Hỷ. Lần đi này ngoài đôi đó ra còn có không ít người của Âu Châu Tân Quý, cộng thêm một hướng dẫn viên du lịch của công ty quản lí lữ hành.

“Chao xìn. Không biết nên xưng hô thế nào với tiên sinh đây?” – Diệp Sảng chủ động chào hỏi một người mặc quần bò.

“Tiên sinh đây cũng đi Đệ Nhị Chiến Khu sao?”

“Ấy, huynh đệ có con mắt thật tốt nha!” – Diệp Sảng bất cứ lúc nào cũng không quên tìm thú vui cho mình – “Chẳng lẽ mặc quần bò vào là nhãn lực sẽ tốt lên sao?”

“Úi, tiên sinh đây cũng có con mắt thật tốt!” – Nam game thủ đó nhìn qua cũng đã có chút tuổi, kinh ngạc nói – “Cái quần này của tôi +50 nhãn lực.”

Diệp Sảng ngây ra như phỗng: “Tầm nhìn +50? Chẳng lẽ vị huynh đệ đây là chiến địa phóng viên?”

Người kia liền đưa ra một tấm danh thiếp: “Khu Tịch Tĩnh, công hội CCTV, Chu Tinh Tinh, xin chỉ giáo!”

Lôi Lôi cũng tò mò: “Hóa ra đúng là chiến địa phóng viên của một công hội tin tức!”

Chiến địa phóng viên là chức nghiệp sinh hoạt vô cùng thú vị của Đệ Nhị Thế Giới. Nói là loại sinh hoạt, thực ra là chỉ trà trộn vào chiến trường chứ không hề chiến đấu. Thiên chức của phong viên chính là yêu sách. Chỉ cần nguồn tin mà anh kiếm được là độc đáo, có khả năng rúng động thế giới thì hệ thống đầu não sẽ dựa vào số lượng mà quy đổi ra tiền cho anh, đồng thời cũng sẽ được tăng exp để thăng cấp.

Trên lí thuyết mà nói thì đây là một chức nghiệp vô cùng đơn giản, dễ chơi. Nhưng trên thực tế, phóng viên không có dễ kiếm tiền như vậy. Tư liệu, tin tức phong phú phải đi liền với độ nhăn của não. Trong Đệ Nhị Thế Giới, để có được một nguồn tin có khả năng gây rúng động, phóng viên sẽ sẵn sàng lên sàn như đi uýnh nhau. Không giống như camera của những chức nghiệp game thủ khác chỉ có một tính năng, camera của phóng viên có thể quay chụp ở bất cứ góc độ nào, miễn là có chứng thực của hệ thống.

Sau khi phóng viên thăng cấp cũng sẽ được cung cấp một số điểm thuộc tính nhất định. Tuy nhiên vấn đề HP của phóng viên khá là nan giải. Phóng viên luôn trong tình trạng nguy hiểm, có thể ngã xuống bất cứ lúc nào. Không chỉ thế, mỗi một lần chết sẽ mất đi 50% kinh nghiệm của một cấp. Vì thế cho tới hiện tại, rất ít người chọn chức nghiệp này. Chẳng ai tình nguyện một ngày trung bình chết tới 5, 6 lần cả.

Tính tới hiện tại, người đứng top trong chức nghiệp phóng viên vẫn là Bách Độc Đại Năng trong truyền thuyết. Nhưng mà Diệp Sảng cũng biết, thời điểm closed beta, Bách Độc Đại Năng ít nhất phải chết 15 lần một ngày. Ai~, đằng sau ánh hào quang của cao thủ đều có một đoạn lịch sử bi thống a!

Bất kì game nào cũng đều không có biện pháp ngăn chặn game thủ lén giao dịch RMB, nhất là những game náo nhiệt. Vì thế, trong Đệ Nhị Thế Giới, chức nghiệp này là thứ cổ vũ game thủ giao dịch RMB nhiều hơn. Từ góc độ lâu dài mà nói, chỉ cần không phải là công ty game giao dịch thì trên thực tế, chuyện này thực ra lại bách lợi bất hại đối với công ty.

Chiến địa phóng viên thực không đáng nhắc tới. Nhưng một khi họ ra tay thì vấn đề xảy ra lại chẳng hề đơn giản. Tỷ như Bách Độc Đại Năng, hắn thường không bao giờ tự động đi “chim lợn”, đa phần đều là do công hội đứng sau nhờ vả hắn. Diệp Sảng cũng từng nếm qua mùi vị bị chiến địa phóng viên săm soi. Nghĩ lại thấy buồn~

Chu Tinh Tinh dường như có chút kích động: “Lần này tôi đi là để làm đoạn phóng sự về cuộc chiến, có phỏng vấn. Nghe nói Thần Long Giáo với đối phương đã chiến nhau đến chết đi sống lại. Dù sao cũng là người Trung Quốc chúng ta, đánh nhau với ngoại quốc, tôi nghĩ Hà tiên sinh cũng là người có ái quốc chi tâm!”

[ái quốc chi tâm: lòng yêu nước]

“Cái đó… ha ha… cũng thường thôi…” – Diệp Sảng giả bộ khiêm tốn, thầm nghĩ: ‘ái quốc chi tâm cái rắm, ta đây chỉ có ái kim chi tâm’.

[ái kim chi tâm: yêu tiền :v]

“Nếu Hà tiên sinh không ngại, tôi có thể đi chung đường cùng tiên sinh không?” – Chu Tinh Tinh cẩn thận nói.

Diệp Sảng tùy tiện vung tay: “Không ngại.”

Nhị Bức Hỷ Hỷ ở bên cạnh hừ lạnh, nói: “Vậy được, thế thì ngươi có nhiệm vụ bảo bộ vị Chu phóng viên này. Chúng ta đánh trận của chúng ta, ngươi đánh của ngươi!”

Nhiều lần nghe Hỷ Hỷ châm chọc, khiêu khích, Lôi Lôi đã khó có thể nhịn thêm nữa, không biết cô này sao có thể không lí lẽ gì như vậy. Nhưng Diệp Sảng lại cười hì hì: “Không sao, Hỷ Hỷ tỷ là Hỷ Hỷ tỷ, đánh trận vui vẻ, vui vẻ đánh trận!”

Chuyến đi này thật dài. Máy bay đáp xuống sân bay ở thành Long Đầm, khu Tiêu Dao. Đây là thành gần với biên giới nhất. Cửa thành chẳng những náo nhiệt mà không khí ở đây cũng rất hối hả, có chút giống như miêu tả của mấy sinh viên đại học Giang Thành(*). Ở đây có xây dựng một tòa nhà giống như trung tâm phục vụ, xung quanh toàn là game thủ sinh hoạt đang giơ cao thẻ điện tử, vô số người đang tranh cãi, lại có từng chiếc xe quân dụng chở đầy người chạy ra ngoại ô, nhìn qua bận tối mày tối mặt.

(*) ai còn nhớ không, anh Sảng nhà ta học ở đó, cùng trường với mấy đại tỷ của Lạc Hoa Lưu Thủy.

“Đại khu Tịch Tĩnh, công hội Âu Châu Tân Quý, chúng ta được mời đi một chiếc Porsche!” – Nhị Bức Hỷ Hỷ bước lên vài bước nói với tiếp tân, đáng tiếc là tiếng không đủ vang dội.

“Hoan nghênh các vị!” – Mĩ nữ tiếp tân khuôn phép mỉm cười, sau đó khéo léo lấy ra một bảng điện tử mỏng tra danh sách – “Thực xin lỗi, không có tên.”

Hỷ Hỷ kinh ngạc: “Sao có thể? Phiền cô kiểm tra lại một chút!”

Nói xong Hỷ Hỷ đẩy thiếp mời điện tử của mình tới. Mĩ nữ tiếp tân đón lấy, nhìn qua một chút liền nói: “Nga, thật sơ suất, không phải là Porsche mà là bảo thấp khiết!”

Nhị Bức Hỷ Hỷ quay đầu lại nhìn, thiếu chút hộc máu. Ở phía xa xa, một chiếc máy kéo từ từ đỗ lại, trên đuôi xe đeo tấm bảng gỗ có ba chữ “bảo thấp khiết” thật to, thật rõ. Lái xe ngồi trên ghế lái, tay vẫy vẫy, ăn mặc đặc một dạng như Diệp Sảng. Diệp Sảng chạy tới rất nhanh, nhiệt tình chào hỏi: “Này, xưng hô thế nào? Hảo huynh đệ, trông thật oách nha…”

Nhị Bức Hỷ Hỷ không còn gì để nói, mất mặt, quá mất mặt. Đi cùng tên ôn thần Diệp Sảng này, mặt mũi chắc chắn sẽ bị tên này phá nát. Lôi Lôi cười thầm, cô bỗng hiểu vì sao trước kia mấy vị mĩ nữ như Tinh Tinh lại theo Diệp Sảng đi lêu lổng. Gã Diệp Sảng này, dù không giết được người ta cũng khiến người ta tức giận, hộc máu đến chết.
Bình Luận (0)
Comment