Vô Địch Hắc Thương

Chương 206

Thấy Diệp Sảng thuận lợi tiến vào cao ốc, An Hi có chút lo lắng: “Lát nữa xong thì đợi ở cửa lớn. Cậu phải cố lên đó!”

Diệp Sảng giơ hai ngón tay thành chữ V, sau đó ngênh ngang ra khỏi thang máy.

Tầng 27 tuy là văn phòng của bộ phận an ninh nhưng trang hoàng không hề kém tí nào. Dù sao tập đoàn Kỳ Lợi cũng là xí nghiệp lớn, rất nổi danh. Vô số người đánh nhau vỡ đầu chỉ để tranh chân chen chúc vào đây. Nhưng Diệp Sảng mà có loại ý nghĩ muốn chen chân vào đây thì đúng là chuyện phượng mao lân giác.

[phượng mao lân giác: ý chỉ đồ vật hay chuyện gì quý hiếm, lạ]

Trên cái thế giới này có bao nhiêu người bôn ba bận rộn mỗi ngày. Nói dễ nghe thì được kêu là vì sự nghiệp và tình yêu. Nói khó nghe thì chính là vì tiền tài và gái đẹp. Nhưng chung quy lại thì chính là để thỏa mãn chính mình. Mà Diệp Sảng là một người đơn giản. Nhiều tiền hắn phải sống, ít tiền hắn cũng phải sống. Có gái đẹp bên cạnh, tất nhiên cuộc sống càng thêm tốt đẹp. Nhưng không có gái đẹp thì cuộc sống vẫn cứ tiếp diễn. Cho nên hắn không bận tâm điều đó. Làm nhân viên bảo vệ hay vệ sinh thì sao? Chưa bao giờ hắn cảm thấy mất mặt vì chuyện này cả. Một người dựa vào chính đôi bàn tay của mình để lao động kiếm cơm nuôi bản thân, không ăn trộm ăn cướp thì có gì mà nhục? Cuộc sống đơn giản thì vui vẻ nhiều. Cũng giống như ID: Nhị Bức Hỷ Hỷ. Hỷ Hỷ, vui vẻ.

“Diệp tiên sinh, xin chào!”

Ngồi ở ghế đối diện là một phụ nữ mặc trang phục công sở, nhìn qua có lẽ trên dưới 30 tuổi, coi như cũng có phần tư sắc, nhưng cũng chỉ là loại nhờ make-up mà có, phấn son dày cộp. Cách cả một cái bàn mà Diệp Sảng vẫn có thể ngửi thấy mùi nước hoa. Mùi nước hoa xông thẳng lên não, khó chịu.

“Hồ sơ lí lịch của cậu tôi đã xem. Xin hỏi, cậu là sinh viên Giang đại, vì sao lại thấy hứng thú với công việc làm nhân viên vệ sinh?”

Diệp Sảng nói: “Bởi vì tôi thích làm nhân viên vệ sinh!”

Thích cái rắm. Đây là lời nói dối điển hình. Hắn là tên lười chảy thây. Mấy ngày hôm nay vệ sinh phòng ốc đều một mình An Hi xử lí.

Người phụ nữ hiển nhiên sẽ không tin lời xàm xí của hắn: “Cậu là sinh viên chuyên ngành tiếng Trung, lại là sinh viên ưu tú, lí lịch rất sạch. Cậu có thể chấp nhận làm công việc này, chúng tôi vô cùng hoan nghênh. Nhưng rất tiếc, hiện tại nhân viên vệ sinh chúng tôi đã tuyển đủ. Nếu cậu không ngại thì có thể đi ứng tuyển làm an ninh viên xem.”

An ninh viên chính là bảo vệ. Kì thật trước đó Diệp Sảng đã xem qua quảng cáo, họ ưu tiên quân nhân xuất ngũ. Hắn nhất định không được ưu tiên, nhưng cơ hội này khó mà có nha. Diệp Sảng vội nói: “Tôi sẽ thử xem.”

Người phụ nữ nói vài câu qua đường điện thoại nội vụ. Rất nhanh sau đó có một đại hán mặc chế phục bảo an đi đến.

Vị đại hán này liền ngồi đối diện Diệp Sảng: “Không cần giới thiệu. Trước tiên tôi tự giới thiệu cho cậu biết. Tôi là Ngưu Thiên Hoa, tất cả mọi người đều gọi tôi là Ngưu ca. Tôi là giám đốc bộ phận an ninh công ty bất động sản Kỳ Lợi tập đoàn Kỳ Lợi, phụ trách an ninh, giám sát các họat động tổ chức của công ty.”

Ngưu Thiên Hoa vừa nói vừa rít điếu thuốc ngay trong phòng làm việc. Diệp Sảng vừa thấy liền vui vẻ. Đúng là vận cẩu thỉ, tên này cũng dùng Hồng Tháp Sơn, đúng là có duyên huynh đệ.

Tên Ngưu Thiên Hoa này vừa nhìn qua liền biết là loại người thất phu hoang dã. Nữ cán bộ rõ ràng là không muốn ngồi chung với hắn, vô cùng chán ghét, cau lông mày, mượn cớ rời khỏi.

Ngưu ca cũng rất phiền chán loại tự cho mình là rất có thân phận tại một công ty cao cấp như nữ lãnh đạo này, nhìn theo lưng cô ta lặng lẽ chửi một câu: “Đồ điếm cái!”

Diệp Sảng câm như hến.

Ngưu ca: “Không nhiều lời làm gì. An ninh viên cái mẹ gì. Người anh em, chúng ta đều là đàn ông, hay nhất vẫn là nên nói chuyện cho rành mạch. Đây là công việc bảo vệ, địa vị thấp nhất trong công ty. Tiền lương là 3000 nguyên một tháng, cuối tháng có tiền thưởng và chuyên cần. Nhưng cậu cũng đừng hi vọng sẽ có nhiều tiền. Chỉ cần xảy ra nhiễu loạn dù nhỏ cũng bị trừ tiền. Cuối năm công ty sẽ có tiền hoa hồng. Nhưng vẫn phải xem tư lịch, dù sao cũng không thể so sánh với những ngành khác.”

Nhân viên bảo an tất nhiên sẽ không có tiền lương cao. Dù sao cũng là tập đoàn Kỳ Lợi, đãi ngộ tốt cũng có. Trên thực tế, tập đoàn Kỳ Lợi thường xuyên xảy ra vấn đề. Các nhân viên an ninh luôn bị khấu trừ tiền lương. Nhưng Diệp Sảng vẫn rất mừng rồi: “3000 cơ à, được được được. Thế này là quá tốt rồi. Em làm. Vô cùng nguyện ý làm!”

Đối với loại phản ứng này của Diệp Sảng, Ngưu ca cũng không phật ý: “Tiểu tử, chớ có đắc ý. Cậu cho rằng bảo vệ ở Kỳ Lợi dễ làm như vậy à? Không có chút tài năng thì nằm mơ đi. Tháng trước ở công trường thép bị người trộm xe bán xe đi, nhóm thằng ôn đó còn đả thương mấy người anh em của ta, anh em của ta vừa rồi còn bị đuổi. Mẹ nó, ta chửi, ta hận…”

Diệp Sảng mờ mịt: “Vậy em phải làm thế nào?”

Ngưu ca lườm hắn một cái: “Cậu có tài cán gì? Đánh nhau được không? Có thể cho Ngưu ca xem qua. Ở ngay trong này. Nơi này đủ rộng!”

“Cái này…” – Diệp Sảng khó xử, cười khổ nói – “Thật sự em không biết đánh nhau!”

Ngưu ca vỗ bàn cái rầm: “Vậy cậu đến ứng cái rắm à? Nhỡ ngày nào đó đụng phải một tên tiểu tặc, cậu chẳng những không bắt được còn bị nó đánh cho tàn phế thì làm sao? Ngưu ca cũng vì tốt cho cậu. Hay là cậu đi làm việc khác ở công ty đi!”

“Chậm đã!” – Diệp Sảng linh cơ vừa động – “Cái đó thì không, nhưng em có tài của em!”

“Ồ?” – Ngưu ca lườm – “Tài gì?”

“Anh xem!”

Diệp Sảng thò tay vào túi quần lôi ra hai cây kéo cắt hoa dài nhỏ, so với kéo bình thường dài hơn, nhỏ hơn, lại thêm lưỡi kéo vô cùng sắc bén. Người không biết dùng rất dễ tự mình cắt tay mình. Hai cổ tay Diệp Sảng vung lên. Hai cây kéo xoay xoay bay bay trên tay hắn. Tốc độ nhanh đến hoa cả mắt. Nhưng quan trọng là hai chiếc kéo không cắt nổi vào tay của Diệp Sảng. Ngưu ca trợn tròn mắt. Đao hoa trong truyền thuyết?

“Cạch cạch.”

Diệp Sảng cười hắc hắc, vung tay một cái, kéo vững vàng khép lại.

Ngưu ca xem xong đứng ngốc đặc ra. Nhưng hắn vẫn vỗ mặt bàn: “Tôi ở đây tuyển bảo vệ, không tuyển diễn viên xiếc thú. Cái này gọi là ma thuật, thủ thuật che mắt. Lâm trận đối địch thì dùng cái rắm.”

Diệp Sảng thiếu chút hộc máu. Ai nha má ơi. Người này thật là, biết ta đây luyện kéo đại pháp mà.

Ngưu ca chỉ chỉ tạ tay trên bàn bên cạnh: “Ở đây có tạ tay 60kg. Cậu nhấc thử xem.”

Diệp Sảng bất đắc dĩ: “Được rồi! Em thử xem!”

Trước cái nhìn soi mói của Ngưu ca, Diệp Sảng đi tới trước bàn.

Nói thật, tạ tay học rất khó, đòi hỏi sức bật, sức khỏe rất lớn. Nhưng chuyện khó tin xuất hiện. Diệp Sảng nắm lấy một con tạ tay 60kg, nhẹ nhàng cầm lên [là cầm, cầm đó, đơn giản làm sao OoO], dang thẳng tay giơ song song vai. Tròng mắt Ngưu ca thiếu chút nữa thì vén vành mắt mà chui ra.

Tạ tay 60kg a. Ngay cả hắn muốn nhấc lên cũng phải làm mấy động tác xoay người, duỗi thân, duỗi tứ chi để chuẩn bị, trước khi nhấc lên cũng phải có điểm tựa. Thế mà tên tiểu tử này lại nhẹ nhàng cầm lên như cầm một que diêm. Cái này… hình như không phù hợp với nguyên lí cơ học?

Ngưu ca vẫn còn hoảng hốt. Tạ tay bỗng nhiên lăn mấy vòng trên cánh tay Diệp Sảng, sau đó bị Diệp Sảng cản lại, xoay cổ tay một cái. Tạ tay liền bị Diệp Sảng nắm lại. Cả cánh tay đến bị trùng xuống một cái hay dấu hiệu dùng quá sức cũng không có.

Ngưu ca rung động, run run nói: “Quái… quái vật!!!”

Diệp Sảng nói: “Lần này đã được chưa?”

“Cậu lại đây. Cậu lại đây.” – Ngưu ca ngoắc ngoắc, thái độ thay đổi lớn.

Diệp Sảng lại ngồi đàng hoàng trở về. Ngưu ca quan sát lí lịch của Diệp Sảng: “Cậu là sinh viên khoa chính quy của Giang đại?”

Diệp Sảng: “Vâng.”

Ngưu ca: “Từng đánh trận nào chưa?”

Diệp Sảng nghĩ nghĩ, quyết định gạt lương tâm sang một bên, nói dối. Bây giờ tìm được việc tốt không dễ dàng. Vì thế hắn nói: “Như cơm bữa.”

Ngưu ca: “Thể lực có tốt không?”

Diệp Sảng rất sảng khoái: “Cũng được. Một đạp có thể đạp lật xe ba bánh của người bán hàng rong.”

Ngưu ca: “Có dám bắt người không?”

Diệp Sảng: “Ồ ồ, đó là sở trường của em. Giống như đánh thằng trộm đồ của mình thôi.”

Ngưu ca: “Người già cũng dám đánh sao?”

Diệp Sảng: “Mệ, người già cũng làm tặc? Đánh, đánh chết!”

Ngưu ca nghiêm mặt nói: “Tốt. Phỏng vấn thông qua. Bộ phận an ninh của công ty chúng ta chính là cần loại người như cậu.”

Ngưu ca: “Lại hỏi một câu. Muốn làm việc gì?”

Diệp Sảng: “Đã nói cái gì cũng làm.”

Ngưu ca lại vỗ bàn một cái thật mạnh: “Mẹ nó. Ngay bây giờ cậu đi tìm ả kĩ nữ ở bộ phận nhân sự làm thủ tục. Ngày mai lập tức có thể đi làm.”

Tại cửa lớn tòa cao ốc, An Hi đã đợi Diệp Sảng lâu lắm rồi. Diệp Sảng rất là không vừa ý: “Sao chị lại nhanh hơn em?”

An Hi ân cần nói: “Thế nào? Được thông qua không?”

Diệp Sảng: “Lão ấy bảo ngày mai đi làm.”

“Ha ha!” – An Hi hoan hô – “Quá tốt. Chị cứ lo mãi. Giám đốc cũng bảo chị ngày mai đi làm.”

Diệp Sảng ha ha cười: “Chị An V5.”

Lúc này từ trong sảnh lầu một, một người đàn ông anh tuấn mặc âu phục đi ra, nhìn xa xa có vẻ là một người đàn ông rất có phong độ, lại còn mang cả kính mắt. Ra là tên bốn mắt.

“Tiểu An!”

An Hi: “Liễu tổng.”

Nghe An Hi giới thiệu, Diệp Sảng mới biết đây hóa ra là giám đốc bộ phận phục vụ khách hàng Liễu Nham Phong, sau này sẽ là lãnh đạo của An Hi. Nhìn một thân âu phục của hắn, Diệp Sảng cũng hiểu khó trách tại sao Ngưu ca lại không hợp với hàng cao tầng của công ty.

“Tiểu An, chuẩn bị về chưa? Nhà ở đâu? Xe của tôi đỗ bên ngoài, nếu không ngại thì tôi tiễn cô một đoạn?” – Liễu Nham Phong rất phong độ, lúc nói chuyện biểu tình cũng rất có sức cuốn hút.

An Hi cung kính: “Liễu tổng, không cần đâu. Chúng tôi định về cùng nhau. Cám ơn!”

Liễu Nham Phong có chút ngoài ý muốn: “Hóa ra có bạn trai biết săn sóc rất tốt nha. Xin hỏi họ gì?”

An Hi cuống quýt giải thích: “Cậu ấy không phải bạn trai tôi. Là bạn học của tôi, Diệp Sảng. Sau này cùng làm việc ở đây. Hôm nay chúng tôi cùng đến ứng tuyển. Giám đốc gọi cậu ấy là Diệp tử là được.”

Diệp Sảng lịch sự gật đầu: “Liễu tổng, xin chào!”

[không nhầm chứ, cũng có lúc Diệp Sảng đi liền với hai chữ “lịch sự” cơ à]

Giao tiếp của Liễu Nham Phong rất tốt, cười nói: “Diệp tử, xin chào. Xin hỏi làm ở bộ phận nào?”

Diệp Sảng: “Là cấp dưới của Ngưu ca!”

“Ồ…”

Liễu Nham Phong gật gật đầu. Từ trên mặt của hắn, không hề có biểu tình khinh miệt, cũng không khinh bỉ, từ đầu tới cuối chỉ nhàn nhạt mỉm cười: “Tiểu An, Diệp tử, sau này hai người cố lên. Nếu đến nơi này vậy thì sau này đều là đồng sự. Mong chỉ giáo nhiều hơn. Tôi không phiền hai người về trường học nữa. Trên đường chú ý an toàn.”

Liễu Nham Phong vừa nói vừa đi ra ngoài. Diệp Sảng cùng An Hi thập phần hưng phấn. Không thể tưởng được công việc cứ rơi vào tay nhanh như vậy. Hưng phấn liền kích động, kích động thành bốc đồng: “Diệp tử, hôm nay muốn ăn cái gì? Lát nữa chị mua cho,”

Diệp Sảng mặt mày hớn hở: “Em thích nhất là lời này. Hắc hắc, để em nghĩ xem… vẫn như cũ. Cánh gà kho tàu! Món em thích nhất!”
Bình Luận (0)
Comment