Chương 1147: Cúc hoa tàn (2)
Chương 1147: Cúc hoa tàn (2)Chương 1147: Cúc hoa tàn (2)
Dương Diệp thu hồi ánh mắt, hắn nhìn lên người Yêu Dạ, nói:
- Không ai có thể cứu cho ngươi!
Nói xong, bốn chuôi kiếm bay ra, cũng đóng đinh Yêu Dạ thành hình chữ đại...
Những Xích Dâm Thú kia tru lên, chúng trực tiếp xông lên...
- Ah... Dương Diệp, người chết không yên lành, người chết không yên lành, ta nguyên rủa ngươi, ta nguyền rủa người chết không yên lành... Ah... Ah...
Yêu Dạ oán độc gào rú, nhưng rất nhanh, giọng nói của Yêu Dạ biếng thành tiếng kêu thảm thiết, rất nhanh, Yêu Dạ sẽ không có phát ra âm thanh. Không phải chết, mà đám Xích Dâm Thú đã hành động...
Nhìn Yêu Dạ bị một đám Xích Dâm Thú lăng nhục, tất cả mọi người run rẩy, ánh mắt nhìn Dương Diệp từ kiêng ky biến thành hoảng sợ, đặc biệt là những huyền giả Trung Vực. Nghe đồn huyền giả nghịch loại rất khủng bố, rất đáng sợ, nhưng bọn họ cảm thấy huyền giả nghịch loại cũng không ác bằng Dương Diệp.
Dương Diệp thu Lôi Lâm và tiểu gia hỏa vào Hồng Mông trong tháp, hắn cũng không muốn hai tiểu gia hỏa nhìn thấy việc này. Lúc tiểu gia hỏa cùng Lôi Lâm xuất hiện trong Hồng Mông tháp của Dương Diệp, bốn. thiên địa linh vật trong Hồng Mông thái sợ hãi, sau đó điên cuồng chạy khắp bốn phía.
Lôi Lâm vốn tò mò dò xét chung quanh, sau đó ánh mắt nhìn vào bốn thiên địa linh vật, ánh mắt nàng sáng ngời, dưới chân xuất hiện lôi điện đuổi theo bốn linh vật...
Tử Điêu cảhm thấy thú vị nên đuổi theo.
Nhìn mấy tiểu gia hỏa truy đuổi trong Hồng Mông tháp, Dương Diệp lắc đầu cười cười, hắn thu hồi tâm thần, sau đó đi về phía đám người La Tuấn.
- Còn nhìn cái gì? Giết
Nói xong câu này, thân hình Dương Diệp khẽ động, hắn hóa thành kiếm quang lao vào đại quân của La Tuấn, sau đó có vô số đạo kiếm quang càn quétc trong đại quân, phàm là người bị kiếm quang chạm đến đều chết thảm!
- Sát!
Các huyền giả Nam Vực tiến thẳng vào đại quân của Đỉnh Hán Đế Quốc!
Ánh mắt Dương Diệp nhìn lên người La Tuấn, La Tuấn cũng nhìn Dương Diệp, Dương Diệp cười lạnh lùng, kiếm ý thập trọng điên cuồng tuôn ra, sau đó hắn vung kiếm chém vòa La Tuấn. - OanhI
Đột nhiên, mặt đất trước mặt La Tuấn vỡ ra, một quái vật khổng lô hóa thành tia sáng trắng va chạm với Dương Diệp.
- Bành!
Không gian rung động mạnh, Dương Diệp và quái vật khổng lồ lui lại vài trăm trượng.
Mọi người kinh ngạc dõi mắt nhìn sang, chỉ thấy một con rết với hai cánh xương xuất hiện trước mặt La Tuấn, con rết hình thể cực lớn, mọi người chẳng khác gì con sâu cái kiến nhỏ bé trước mặt nó.
- OanhI
Ngay sau đó mặt đất rung chuyển, mọi người kinh hãi nhìn sang, chỉ thấy cách đó không xa, một cự nhân còn lớn hơn cả con rết xuất hiện, khi cự nhân bước đi, toàn bộ Cổ Vực thành cũng phải run rẩy.
- GRÀOI
Đột nhiên, một âm thanh chói tai vang lên, mọi người ngẩng đầu vừa lên, chỉ thấy đó là một con Đại Bằng màu vàng hình thể lớn hơn cả Hoàng Kim cự long xuất hiện trên không trung Cổ Vực thành.
- Các ngươi xem, đó là cái gì... Đột nhiên, có người hoảng sợ nói
Mọi người nhìn sang hướng người nói đang chỉ, chỉ thấy có khí thế đây màu sắc bao phủ bọn họ, những nơi khí thể này đi qua, mặt đất bị hủ hóa biến thành hư vô...
- Thôn Thiên Kim Bằng, Hoang Cổ cự nhân, Tuyệt Độc đạo nhân, Phi Thiên Ngô Công...
Lúc này, Thi Tổ nâng thân thể bạch cốt vết thương chồng chất đi tới bên cạnh Dương Diệp, giọng nói của hắn đầy ngưng trọng!