Chương 1188: Thánh địa thì thế nào? (1)
Chương 1188: Thánh địa thì thế nào? (1)Chương 1188: Thánh địa thì thế nào? (1)
Lúc này một đạo đao khí xuất hiện sau lưng Dương Diệp.
Dương Diệp quay người đánh ra một kiếm, oanh", đạo khí to lớn bị đánh nát.
Nhìn thấy cảnh này, trong đầu thanh niên áo vàng trên tường thành như nổ tung, đầu óc hắn trống rỗng, Dương Diệp lại thắng...
Vân Khánh Dao ngây ngốc nhìn thi thể Hà Luyến Kỳ xa xa, nàng nhìn suốt nửa ngày, đôi mắt của nàng chậm rãi nhắm lại, hai hàng nước mắt chảy xuống.
- Ngươi là đồ đần, tại sao người lại theo tới, vì cái gì... Chúng ta đã nói sẽ cùng nắm tay nhau đối kháng huyền giả nghịch loại...
- Ngươi thật sự là đồ đần, từ nhỏ ngươi đã yêu thích ta, nhưng lại chưa bao giờ thổ lộ với ta, ngươi có biết hay không, ta cũng thích ngươi. Chỉ cần người thổ lộ với ta, ta nhất định sẽ đồng ý, đáng tiếc ngươi không. Tuy rất tức giận, nhưng ta vẫn yêu người
- Người đã từng hỏi ta tại sao lại tới Huyền Giả đại lục nghiên cứu trận pháp, ta hiện tại nói cho ngươi biết, bởi vì ta không muốn tương lai quyết chiến sinh tử với huyên giả nghịch loại lại kéo chân sau của ngươi...
Sau nửa ngày, Vân Khánh Dao mở hai mắt ra, trong mắt chỉ Có đỏ bừng và điên cuồng, nói:
- Dương Diệp, là ngươi giết hắn, ta sẽ làm người có quan hệ với ngươi chôn cùng với Luyến Kỳ!
Dương Diệp vung tay lên, hắn thu thi thể của Hà Luyến Kỳ, nhìn về phía Vân Khinh Dao, nói:
- Vậy thì đến đây!
- Trảm!
Vân Khinh Dao gầm lên.
- Trảm...
Ba trăm trăm sáu mươi bộ xương khô vung tay chém mạnh, ba trăm trăm sáu mươi đạo đao khí vạch phá không gian giống như ba trăm trăm sáu mươi sao băng rơi thẳng vào vị trí của Dương Diệp.
Dương Diệp cười lạnh, ý kiếm trong tay cắm vào mặt đất, ' oanh ' một tiếng, mặt đất rung động mạnh, sau đó trực tiếp vỡ vụn, khi khe hở nghiền nát, bảy ngôi sao trên trời biến mất, ba trăm trăm sáu mươi đạo đao khí cũng tan thành mây khói...
Trận pháp bị phá, thân hình Dương Diệp xuất hiện trước ba trăm trăm sáu mươi bộ xương khô, sau đó hắn vung tay thu tất cả vào trong Hồng Mông tháp. Lúc trước hắn đã phát hiện, những bộ xương này không có trí tuệ như Thi Tổ, đám xương khô này không có ý thức, chúng chỉ là khôi lỗi đơn giản!
Tuy những xương khô kia không thể phát huy thực lực như lúc trước, nhưng thực lực bản thân chúng không kém, ít nhất tuyệt sẽ không yếu hơn cường giả Tôn Giả cảnh cửu phẩm.
- Huyết tết
Lúc này, Vân Khinh Dao quát lớn.
- Ah...
Khi Vân Khinh Dao dứt lời, trong Lân Tiên thành phát ra vô số tiếng kêu thảm thiết, tiếng kêu thảm thiết thê lương tới cực điểm.
Thanh niên áo vàng sững sờ, hắn quay người nhìn về phía Lân Tiên thành, chỉ thấy Lân Tiên thành lúc này đã bị một tâng huyết vụ bao phủ, trong huyết vụ, hắn lờ mờ thấy được vô số huyền giả bị thôn phệ, sau đó hóa thành máu tươi hội tụ cùng một chỗ.
- Ngươi làm cái gì!
Nam tử áo vàng lúc này cũng bất chấp kiêng kị đối phương, hắn lập tức quát mắng. Hôm nay Đỉnh Hán Đế Quốc đã mất đi đại bộ phận nhân tâm, nếu lại xuất hiện việc đồ thành, thanh danh của Đỉnh Hán Đế Quốc sẽ xấu hơn trước rất nhiều.
- Chẳng lẽ ngươi không muốn giết Dương Diệp sao?
Vân Khinh Dao bình tính nói: - Nếu như Dương Diệp không chết, ngươi cảm thấy Đỉnh Hán Đế Quốc các ngươi còn có thể an ổn sao?
- Vậy ngươi cũng không thể...
Vân Khánh Dao lạnh lùng nhìn sang nam tử áo vàng, nói:
- Ta không phải đang trưng cầu ý kiến của ngươi, hiểu chứ?
Nhìn đôi mắt lạnh như băng của Vân Khánh Dao, nội tâm nam tử áo vàng phát lạnh, hiện tại hắn mới nhớ tới, hắn không thể đắc tội nữ nhân trước mắt mình, bất kể là bối cảnh hay thực lực, đối phương đều hơn xa hắn!
Ánh mắt Vân Khinh Dao lại nhìn lên người Dương Diệp, nói:
- Dương Diệp, ta sẽ làm người trả giá thật nhiêu!
Dương Diệp bỏ qua nữ nhân trước mắt, hắn nhìn sau lưng nữ nhân này, sau lưng nữ nhân này là một đám huyết vụ, trong huyết vụ là vô số tiếng kêu thảm thiết.
Dương Diệp liếc mắt nhìn, sau xoay hắn người rời đi.
Tất cả mọi người sửng sốt, cho dù là Vân Khinh Dao cũng sững sờ, Dương Diệp muốn làm gì?
Đương nhiên Dương Diệp phải đi, hắn không phải ngu xuẩn, tuy không biết Vân Khinh Dao chơi xiếc gì, nhưng hắn biết rõ, nữ nhân này sẽ gọi ra thứ đáng sợ gì đó, hơn nữa tuyệt đối còn khủng bố hơn đám xương khô lúc trước. Hắn không sợ nhưng không cân phải liều mạng!
Dù sao mục đích chính thức của hắn là đế đô Đỉnh Hán Đế Quốc, cũng không phải Lân Tiên thành.
Con đường này khó đi, hắn không cần đi nữa...
- Dương Diệp ngươi đứng lại!
Thấy Dương Diệp càng chạy càng xa, Vân Khinh Dao quát lớn.
Dương Diệp bĩu môi, nữ nhân này quá dự cho là đúng, cho rằng mình là ai? Bảo mình đứng lại thì mình phải đứng lại sao?
- Dương Diệp, ngươi có phải nam nhân hay không!
Vân Khinh Dao gào lên lần nữa.
Dương Diệp vẫn không để ý tới đối phương, tay phải của hắn vung lên, một thanh kiếm xuất hiện dưới chân hắn. Hắn không có hứng thú đấu võ mồm với nữ nhân.
- Dương Diệp, ngươi lưu lại đi!
Một giọng nói vang lên, sau đó có ánh sáng trắng xuất hiện trước mặt Dương Diệp.
Dương Diệp nhắm mắt lại, ý kiếm chém xuống, ' bành ' một tiếng, tia sáng trắng rơi xuống đất.
Dương Diệp nhìn ra xa xa, chỉ thấy chẳng biết Mặc Diệc Tà đã tới đây lúc nào, cánh tay của hắn cũng mọc ra như cũ. - Ta vẫn tới chậm!
Mặc Diệc Tà liếc mắt nhìn cảnh tượng tại nơi này, sau đó lắc đầu, nói:
- Không nghĩ tới, Vân Dao cùng Hà Luyến Kỳ liên thủ cũng không thể giết ngươi. Dương Diệp, ngươi làm ta cảm thấy ngoài ý muốn.
- Ngươi chạy tới tìm cái chết cũng làm ta cảm thấy ngoài ý muốn!
Dương Diệp nói.
- Ta thật sự không đánh lại ngươi!