Chương 1189: Thánh địa thì thế nào? (2)
Chương 1189: Thánh địa thì thế nào? (2)Chương 1189: Thánh địa thì thế nào? (2)
Mặc Diệc Tà nói:
- Nhưng Vân Dao có thể giết ngươil
- Nàng đã thất bại!
Dương Diệp nói.
Mặc Diệc Tà cười nhẹ, hắn không có tiếp tục đề tài này, mà chỉ nói:
- Biết không? Bát kế là Tả Đăng Phong hay Yêu Dạ, hoặc là Hà Luyến Kỳ, bọn họ đều không nên chết tại nơi này. Cho dù phải chết, cũng có thể chết trong tay huyền giả nghịch loại.
- Theo lời ngươi nói, ta là kẻ đáng chết?
Dương Diệp cười nói. Mặc Diệc Tà nói:
- Thánh địa chúng ta phái người tới Huyền Giả đại lục, mục đích chính yếu nhất là hy vọng có thể tụ tập tinh anh trên Huyền Giả đại lục đối kháng huyền giả nghịch loại, nhưng thánh địa ta lại phái người cuồng vọng tới. Nếu như không phải bọn họ quá mức tự đại, thánh địa chúng ta hôm nay cũng không lâm vào cục diện không chết không thôi với Nam Vực!
Dương Diệp lắc đầu cười cười, nói: - Ta là người không thích chủ động tìm phiền toái, nhưng ta cũng không sợ phiền toái. Đỉnh Hán Đế Quốc lúc trước muốn ta chết, ta muốn diệt Đỉnh Hán Đế Quốc, hiện tại, thánh địa muốn ta chết, ta muốn diệt thánh địa. Đương nhiên, ta biết rõ thực lực của ta bây giờ khẳng định không đủ, nhưng ngươi yên tâm, cuối cùng có một ngày ta có thực lực như vậy, ngươi tin không?
- Ngươi rất cuồng!
Mặc Diệc Tà, nói:
- Phải nói có chút tự phụ, tin tưởng ta, nếu như ngươi kiến thức thực lực của thánh địa thì ngươi không nghĩ như thế.
- Lúc trước ta chỉ là một gã đệ tử tạp dịch, mà hôm nay thì sao?
Dương Diệp cười nói:
- Thế sự vô thường, ngươi cứ nói đi?
Mặc Diệc Tà nhìn Dương Diệp thật sâu, sau đó nói:
- Ngươi cũng biết huyền giả nghịch loại xuất thế, không có thánh địa ta chống cự, trong khoảng khắc, Huyền Giả đại lục sẽ bị hủy diệt.
Dương Diệp cười nói:
- Ta tin tưởng, huyền giả nghịch loại xuất thế, đầu tiên sẽ gây sự với thánh địa các ngươi. Thánh địa các ngươi nhốt bọn họ mười vạn năm, nếu bọn họ không tàn sát sạch thánh địa thì làm sao giải mối hận mười vạn năm qua? Ngươi cảm thấy ta nói đúng hay không? Cho nên, thánh địa các ngươi mới cân lo lắng!
- Lời này tru tâm!
Mặc Diệc Tà trầm giọng nói:
- Huyền giả nghịch loại chính là đại địch của Nhân tộc...
- Đừng nói giỡn!
Dương Diệp cắt lời của Mặc Diệc Tà:
- Cho tới bây giờ, thánh địa các ngươi mới là đại địch của Dương Diệp ta, về phân huyền giả nghịch loại, người ta cũng không đi gây phiền toái cho ta, ngược lại là thánh địa các ngươi một lần lại một lần muốn ta chết, cho nên, ta hiện tại không đối phó huyền giả nghịch loại, mà là thánh địa các ngươi!
Mặc Diệc Tà im lặng, Dương Diệp... Nói làm hắn không biết nên nói cái gì.
- Biết rõ ta vì cái gì ta biết rõ ngươi kéo dài thời gian cho nữ nhân kia vẫn nói nhảm với người không?
Đột nhiên Dương Diệp nói.
Mặc Diệc Tà nheo mắt, sau đó nói:
- Ta cũng rất tò mòiI
- Làm sao đi thánh địa các ngươi? Dương Diệp hỏi. Kiếm linh là biết làm cách nào đi thánh địa, nhưng mười vạn năm qua đi, thời gian quá lâu... Lâu đến mức kiếm linh chỉ nhớ rõ phương hướng đại khái mà không phải con đường chính xác
Dương Diệp cảm thấy vẫn nên đi tới thánh địa, đương nhiên, hắn cũng sẽ không đi như thế, bởi vì ở nơi này, cường giả Hoảng Giả cảnh cùng Bán Thánh sẽ không ra tay với hắn, nếu tới thánh địa thì Hoàng Giả cảnh trở lên sẽ ra tay.
Mặc Diệc Tà nói:
- Ngươi muốn đánh vào thánh địa saol
Dương Diệp lắc đầu, nói:
- Chỉ hỏi một chút mà thôi, không ngại nói cho ta biết chư? Dù sao ta cũng không có khả năng tạo thành uy hiếp với thánh địa, không phải sao?
- Cuối Nam Hải có một hòn đảo, trên đảo có một Truyền Tống Trận, người tiến vào Truyên Tống Trận là có thể đến thánh địa ta. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là người có thể sống sót trong hôm nay!
Mặc Diệc Tà không có giấu diếm, hắn nói rõ chi tiết. Đúng như Dương Diệp nói, hắn không cảm thấy Dương Diệp có thể tạo thành uy hiếp với thánh địa. Trừ phi Dương Diệp đạt tới Bán Thánh! - Cuối Nam Hải? Dương Diệp gật gật đầu, nói:
- Ta ghi nhớ!
- Đáng tiếc ngươi không có cơ hội đi.
Đúng lúc này, đột nhiên Vân Khinh Dao lên tiếng.
Dương Diệp quay người nhìn lại, chỉ thấy trên không trung Lân Tiên thành xuất hiện cự kiếm huyết sắc lớn ngàn trượng, thanh kiếm không có chuôi, chỉ có thân và mũi kiếm. Cự kiếm tỏa ra sát khí ngập trời, cho dù Dương Diệp đứng cách mấy trăm trượng vẫn cảm nhận được.
- Dương Diệp, ngươi quá tự phụ.
Mặc Diệc Tà nói:
- Sở dĩ thực lực Khinh Dao xếp thứ bảy là vì nàng bày trận cần tốn thời gian cùng bố trí. Mà hai người giao thủ, không có người nào cho nàng thời gian bày trận. Nếu để cho nàng tỉ mỉ bố trí trận pháp đối địch, đừng nói là ngươi, cho dù cường giả Hoàng Giả cảnh cửu phẩm cũng sẽ vẫn lạc!
Dương Diệp lắc đầu cười nói:
- Đây là chỗ dựa của các ngươi sao?
Nói xong, một đạo kiếm ý tuôn ra khỏi cơ thể Dương Diệp.
Khi nhìn thấy kiếm ý xuất hiện, sắc mặt của Mặc Diệc Tà cùng Vân Khinh Dao thay đổi.