Chương 1200: Thứ hai, thứ ba! (1)
Chương 1200: Thứ hai, thứ ba! (1)Chương 1200: Thứ hai, thứ ba! (1)
Cổ Vực thành.
Sau khi Dương Diệp nhìn thấy Đinh Thược Dược đang nằm trên giường, sắc mặt Dương Diệp đột nhiên thay đổi, bởi vì sinh cơ trong cơ thể Đinh Thược Dược lúc này đã xói mòn rất nhiều. Tình huống của Đinh Thược Dược còn nghiêm trọng hơn hắn nghĩ rất nhiều.
Trên giường, Đinh Thược Dược chậm rãi mở hai mắt ra, nàng liếc mắt nhìn Dương Diệp, nói:
- Ta còn tưởng rằng không thấy được người lần cuối cùng!
Dương Diệp đi đến bên giường Đinh Thược Dược, nói:
- Thực xin lỗi, là ta sơ sẩy.
Hắn không nghĩ tới Đỉnh Hán Đế Quốc lại nhắm vào nhân vật trọng yếu Nam Vực là Đinh Thược Dược, hắn thầm nghĩ đến muội muội mình và nữ nhân của mình.
Đinh Thược Dược khẽ lắc đầu, nói:
- Là ta đánh giá thấp thực lực của Đỉnh Hán Đế Quốc, cũng đánh giá thấp quyết tâm của bọn họ.
Dương Diệp vươn tay cầm tay của Đinh Thược Dược, huyền khí màu tím trong cơ thể chậm rãi truyền vào trong cơ thể Đinh Thược Dược, Đinh Thược Dược lại nói:
- Vô dụng, kỳ thật lần này tổn thương cũng không phải nghiêm trọng như vậy, ta bị như thế là vì có bệnh không tiện nói ra.
- Bệnh không tiện nói ra?
Dương Diệp nhíu mày.
Đinh Thược Dược nói:
- Ta sinh ra đã mang theo quái bệnh trời sinh không biết tên, sinh cơ trong cơ thể ta trôi qua nhanh gấp mấy lần người bình thường. Dựa theo tình huống thường, ta sống không quá mười tuổi. Nhưng khi còn nhỏ gặp kỳ ngộ, bởi vậy sống đến bây giờ. Kỳ thật, ta đã thấy đủ.
- Kỳ ngộ gì? Là thiên tài địa bảo hay thứ khác?
Dương Diệp hỏi.
Đinh Thược Dược nhìn Dương Diệp nửa ngày, nàng mỉm cười, nói:
- Ngươi sợ ta chết, không có người giúp ngươi quản chuyện phiền toái tại Nam Vực sao?
Dương Diệp nói:
- Người khác nói bằng hữu của ta ít, kỳ thật, có mấy ai dám làm bằng hữu của ta chứ? Địch nhân trong quá khứ của ta là Bách Hoa cung cùng với Nguyên Môn, tại Nam Vực, đó là hai quái vật khổng lô, làm bằng hữu với ta? Đó chính là muốn chết. Mà bây giờ, địch nhân của ta càng cường đại hơn, là Đỉnh Hán Đế Quốc, là thánh địa, bởi vậy, bằng hữu của ta càng ít. Ta không muốn ngươi là một trong số ít bằng hữu của ta lại chết đi.
Định Thược Dược nói:
- Ta đi rồi, nhất không yên lòng thế lực tụ tập tại Nam Vực, ngươi có thực lực, cũng có thể uy hiếp bọn họ, nhưng nếu muốn những thế lực này ngưng tụ lại với nhau, giải quyết các loại lợi ích mâu thuẫn, đây không phải việc đơn giản, mà ngươi, hiển nhiên không có khả năng làm được. Trong đám người ta biết, Tân Tịch Nguyệt miễn cưỡng hợp cách, nhưng nàng là người của Đỉnh Hán Đế Quốc, sau lưng liên lụy quá nhiều thế lực, cũng không thích hợp. Cho nên, ta...
- Ngươi sẽ tốt lên!
Dương Diệp cắt lời của Đinh Thược Dược, huyền khí màu tím trong cơ thể không ngừng rót vào trong cơ thể Đinh Thược Dược, hắn không ngừng rửa sạch kinh mạch trong người Đinh Thược Dược.
- Không được...
Đinh Thược Dược đang chuẩn bị nói cái gì đó, đột nhiên nàng mở to mắt, ánh mắt không thể tin nhìn Dương Diệp, bởi vì nàng cảm giác tốc độ sinh cơ xói mòn của nàng đã giảm đi.
Dương Diệp thở ra, quả nhiên tử khí có hiệu quả, nếu như tử khí của hắn không có hiệu quả, như vậy hắn thật không biết làm cách nào mới có thể cứu vãn Đinh Thược Dược.
- Ngươi làm như thế nào?
Đinh Thược Dược hỏi.
- Đây là bí mật, chỉ có nữ nhân của ta ta mới biết được, ngươi muốn biết không?
Dương Diệp nói giỡn.
- Ngươi nghĩ ta biết không?
Đinh Thược Dược hỏi ngược lại.
Dương Diệp: ...
Nhìn Dương Diệp xấu hổ, Đinh Thược Dược cười khẽ, nói:
- Hậu cung của ngươi đã đủ nhiều, ta cũng không muốn trở thành một thành viên trong đó.