Chương 1201: Thứ hai, thứ ba! (2)
Chương 1201: Thứ hai, thứ ba! (2)Chương 1201: Thứ hai, thứ ba! (2)
Dương Diệp không dám nói tiếp, hắn chuyên tâm truyền huyền khí cho Đinh Thược Dược.
- Tương lai người có tính toán gì không?
Đột nhiên Đinh Thược Dược hỏi. - Đi một bước xem một bước!
Dương Diệp nói.
- Ta nghĩ, lần này thánh địa tuyệt đối sẽ không phải người tặng trang bị cho ngươi nữa, bọn họ rất cuồng, rất tự tin nhưng không ngốc. Kiếm ý thập nhị trọng của ngươi có thể giết hai thiên tài thánh bảng, cho nên, nếu bọn họ lại phải người tới, có khả năng phải nắm chắc tuyệt đối, ngươi có lòng tin không?
Đinh Thược Dược nói.
Dương Diệp trâm ngâm nửa ngày, nói:
- Thiên tài của thánh địa mạnh mẽ vượt qua ta dự đoán, ta không dám nói chính mình chắc chắn thắng những thiên tài kia, ta chỉ có thể nói, ta sẽ hết sức. Ngươi khônhg cần quan tâm những việc này, ngươi bây giờ nên dưỡng thương cho tốt, còn phải nhanh chóng khôi phục trở lại, không có ngươi, ta không yên lòng vê Nam Vực!
- Tuy tốc độ sinh cơ trôi qua chậm lại, nhưng ta vẫn sẽ chết! Đinh Thược Dược nói.
- Ngươi tin ta chứ?
Dương Diệp nhìn thẳng Đinh Thược cDược, nói.
Đinh Thược Dược nhìn Dương Diệp mấy giây, nàng nói:
- Ta tin Vũ Tịch!
Dương Diệp im lặng, lắc đầu, hắn đặt Thanh Mộc chỉ linh vào trong tay Đinh Thược Dược, nói:
- Thân thể của ngươi suy yếu, Thanh Mộc chi linh có thể trợ giúp ngươi. Tin tưởng ta, ta sẽ không để cho ngươi chết!
Hắn cũng không phải đang khoác lác, chỉ cần hắn đạt tới Hoàng Giả cảnh, hắn có thể mở Hồng Mông tháp tâng thứ hai, hắn tin tưởng, đồ vật trong tâng thứ hai có thể cứu chữa Đinh Thược Dược!
Đinh Thược Dược nhìn Dương Diệp, nàng không nói gì.
Thánh địa, hai gã nam tử trước sau đáp xuống một đỉnh núi.
Hai gã nam tử khoảng hai mươi tuổi, nam tử bên trái mặc áo xanh, trên người tỏa ra khí tức nho nhã. Tay trái của nam tử cầm sách cổ, tay phải câm cây bút đen kịt, hắn đứng trên đỉnh núi, gió nhẹ thổi tóc dài của hắn bay bay, trên người hắn tỏa ra khí chất xuất trần. Nam tử bên phải mặc trường bào màu đen, trong tay cầm trường thương màu tím không có đầu, đôi mắt bị tấm vải đen che kín, so sánh với nam tử bên trái, nam tử áo đen càng quỷ dị hơn.
- Không nghĩ tới Tả Đăng Phong, Yêu Dạ, Mặc Diệc Tà, Vân Khinh Dao, Hà Luyến Kỳ lại thua trong tay Kiếm Hoàng tại Huyền Giả đại lục, khó trách mấy lão gia hỏa kia đẩy chúng ta ra khỏi bí cảnh, bảo người thứ hai và thứ ba trên thánh bảng liên thủ giết một huyền giả Tôn Giả cảnh nhất phẩm, có phải bọn họ chuyện bé xé ra to hay không?
Nam tử bên trái cười nói.
- Không nên coi nhẹ bất cứ đối thủ nào!
Nam tử áo đen lời ít mà ý nhiều.
Nam tử áo xanh mỉm cười, nói:
- Mù lòa, trong mười người thánh bảng, chỉ có ngươi từng giao thủ với kẻ biến thái kia, thực lực của nàng đã tới mức nào rồi?
Nam tử áo đen trầm ngâm, nói:
- Tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giải
Nụ cười trên mặt nam tử áo xanh rút đi, nói:
- Bỏ đi, ta không muốn vị trí đứng đầu, mù lòa, chờ giải quyết xong việc trên Huyền Giả đại lục, chúng ta tranh tài một hồi, ngươi luôn chiếm cứ vị trí thứ hai, ta vẫn không phục đấy! - Tùy thời xin đơi!
Nam tử áo đen nói
Nam tử áo xanh cười cười, hắn vung bút trong tay lên, nói:
- Tật!
Nam tử áo xanh lại xuất hiện phía chân trời, sau lưng nam tử áo xanh là từng vết nứt không gian.
Đó là tốc độ quá nhanh tạo thành!
Nam tử áo đen đạp nhẹ xuống đất, hắn hóa thành tia sáng bay về phía chân trời.
- OanhI
Ngọn núi dưới chân nam tử áo đen lập tức tan vỡ.