Chương 1241: Giết Bán Thánh, chiến đấu với Nghịch Chủng! (2)
Chương 1241: Giết Bán Thánh, chiến đấu với Nghịch Chủng! (2)Chương 1241: Giết Bán Thánh, chiến đấu với Nghịch Chủng! (2)
Một đường ánh sáng cầu vồng lại xuất hiện ở trước mặt Huyền Không, tiếp theo, một ngọn lửa màu xanh lá cây xuất hiện, không gian xung quanh Huyền Không lập tức sôi trào.
- Đồ tay sai của Thiên Ngoại Thiên, chết cho lão tử!
Trong ánh sáng cầu vồng truyền đến một tiếng gầm thét giận dữ, tiếp theo, ngọn lửa màu xanh lá cây kia trực tiếp bắn vê phía Huyền Không.
Đồng tử của Huyền Không co lại kịch liệt, trong lòng hoảng hốt, nếu như là thời điểm bình thường, hắn căn bản không sợ loại huyền kỹ do Tần Bất Phàm thi triển ra, nhưng bây giờ, thân thể hắn đã là nỏ mạnh hết đà...
Không có lựa chọn nào, Huyền Không lại miễn cưỡng tập trung huyền khí trong cơ thể, nhưng vừa ngưng tụ ra, từ trong miệng hắn lại phun ra một ngụm máu tươi. Nhưng hắn vẫn cố gắng tập trung huyền khí trong cơ thể, sau đó hai tay lại ấn vê phía ngọn lửa màu xanh lá cây kia.
- Âm!
Ngọn lửa màu xanh lá cây hóa thành từng dải lửa trời tự do bắn ra, Huyền Không lại bay ra ngoài... Ở trong quá trình bay ngược, trong miệng hắn không ngừng phun máu tươi...
- Chỉ Xích Thiên Nhail
Đúng lúc này, đột nhiên vang lên giọng nói của Dương Diệp, tiếp theo, Dương Diệp trực tiếp xuất hiện ở phía sau Huyền Không, một thanh Ý Kiếm xuyên qua lưng của Huyền Không.
Hai mắt của Huyền Không đột nhiên trợn tròn, nhìn mũi kiếm ở trước ngực mình, trong mắt đầy vẻ khó tin! Trong chớp mắt im lặng, hắn đột nhiên xoay người và bổ một chưởng vào trước ngực của Dương Diệp, Dương Diệp lập tức phun ra một búng máu, lùi về phía sau trăm trượng.
- Đại Thiết Cát Thuật!
Lúc này, giọng nói của Tân Bất Phàm lại vang lên lần nữa, tiếp theo, hai đường ánh sáng trắng đan xen cắt về phía Huyền Không.
- Lăn!
Huyền Không chợt gâm lên giận dữ, tay phải chặt nắm thành quyên, sau đó chợt đánh vào ánh sáng trắng kia, ánh sáng trắng bị đánh tan, nhưng toàn bộ cánh tay phải của Huyền Không lại bị trực tiếp cắt thành lát thịt...
- Chỉ Xích Thiên Nhail
Tần Bất Phàm vừa bị đánh lui, lại vang lên giọng nói của Dương Diệp, tiếp theo Dương Diệp đã xuất hiện ở phía sau Huyền Không, cùng lúc đó, Ý Kiếm ngưng tụ ra kiếm ý lại lướt qua cổ của Huyền Không...
- XUY...
Đầu của Huyền Không bay ra ngoài!
Bán Thánh chết!
-Ä...
Phía xa, Huyền Minh nhìn thấy đầu của Huyền Không bay ra ngoài, khóe mắt lập tức muốn nứt ra, điên cuồng hét lớn:
- Dương Diệp, huyền giả Nam Vực các ngươi cấu kết cùng huyền giả Nghịch Chủng, các ngươi ắt sẽ bị trời phạt, các ngươi chắc chắn sẽ bị trời phạt!
- Ngươi nên suy nghĩ cho bản thân người trước đi!
Mạc lão trực tiếp đánh ra một chưởng...
Nhìn thấy đầu của Huyền Không bay ra ngoài, trong tòng Dương Diệp lập tức thở phào nhẹ nhõm, Huyền Không này mạnh mẽ quả thực vượt qua tưởng tượng của hắn, nếu như không phải cảnh giới của hắn bị áp chế thành cảnh giới Hoàng Giả, nếu như không phải lúc trước hắn bị Mạc lão làm cho bị thương nặng, cho dù mình cùng với người đàn ông thần bí không ngừng điên cuồng công kích, cũng không có khả năng giết được hắn!
Cho dù cảnh giới của cường giả Bán Thánh bị áp chế thành cảnh giới Hoàng Giả, cảnh giới Hoàng Giả bình thường cũng không thể chống lại được.
Trải qua một trận đánh này, Dương Diệp càng hiểu rõ thực lực bản thân vẫn chưa đủ. Tương lai loạn thế, cảnh giới Tôn Giả không có tác dụng gì nữa. Bất kể là Thánh địa còn là những huyền giả Nghịch Chủng, không có thực lực cảnh giới Hoàng Giả cùng Bán Thánh, căn bản không có khả năng đối đầu cùng bọn họ.
Đúng lúc này, một hòn đá trong suốt đột nhiên bay ra khỏi người của Huyền Không, sau đó bắn về phía xa với tốc độ nhanh như điện chớp, Dương Diệp hơi ngẩn người ra, không chút suy nghĩ lại chuẩn bị ra tay, bởi vì cho dù không cần nghĩ cũng biết viên đá trong suốt tuyệt đối là bảo bối, ngay lúc hắn chuẩn bị ra tay, một đường ánh sáng cầu vồng chợt lóe lên, tiếp theo, hòn đá này lại bị hút vào trong ánh sáng cầu vồng kia.
- Ha ha, Trấn Giới Thạch, không ngờ là Trấn Giới Thạch... cuối cùng lão cẩu này cũng làm một chuyện tốt, ha ha...
Trong ánh sáng cầu vồng truyền đến tiếng cười lớn mừng như điên của Tần Bất Phàm.
Đột nhiên, Tử Điêu xuất hiện ở trên vai của Dương Diệp, sau đó một luồng ánh sáng màu tím chợt lóe lên, hòn đá trong suốt kia đã xuất hiện ở trong móng vuốt của Tử Điêu...
Dương Diệp sửng sốt. Tử Điêu móng xoa xoa hòn đá trong suốt kia, hình như cảm thấy chơi không vui, móng của nàng vỗ nhẹ, sau đó đưa nó tới trước mặt Dương Diệp.
- Trấn Giới Thạch của tai
Trong ánh sáng cầu vồng truyền đến tiếng kêu khiếp sợ Tần Bất Phàm, tiếp theo, Dương Diệp lại cảm giác được một khí tức phong tỏa hắn cùng Tử Điêu.
Trong lòng Dương Diệp rùng mình, bỏ hòn đá trong suốt kia vào bên trong Hồng Mông tháp, sau đó Ý Kiếm đút vào vỏ kiếm cổ, nhìn ánh sáng cầu vồng kia với vẻ đề phòng.
- Trả lại cho tal
Trong ánh sáng cầu vồng truyền đến giọng nói của Tần Bất Phàm, âm thanh có chút lạnh lùng.
Tử Điêu vội vàng lắc đầu.
- Không trả, vậy ta tự mình tới cướp!
Dứt lời, ánh sáng cầu vồng bắn nhanh về phía Dương Diệp.
- Đông tây rơi vào tay ta thì chính là của ta. Ngươi muốn cướp à? Ngươi suy nghĩ nhiều rồi!
Ý kiếm trong tay Dương Diệp đột nhiên chấn động kịch liệt, phát ra một tiếng kiếm vang vọng đất trời, tiếp theo, một đường kiếm khí màu tím bắn rai