Chương 1253: Trùng kích! (2)
Chương 1253: Trùng kích! (2)Chương 1253: Trùng kích! (2)
Dương Diệp biết rất rõ ràng, lấy thực lực của hắn bây giờ mà muốn công phá màn ánh sáng màu tím này, rõ ràng có phân quá khả năng. Sau khi đạt được cảnh giới Hoàng Giả thì có lẽ còn có thể làm được. Nhưng nếu bỏ qua như vậy, hắn thật sự không cam lòng! Nếu như không có chút cơ hội nào, hắn tuyệt đối sẽ quyết đoán buông tha, bởi vì hắn căn bản sẽ không làm chuyện lãng phí thời gian, không thể nghi ngờ đó là một loại hành vi cực kỳ ngu xuẩn!
Nhưng hắn cũng không phải không có cơ hội, phía trên màn ảnh sáng màu tím kia xuất hiện vài vết nứt rất nhỏ có thể chứng minh được điều đói
Dương Diệp không do dự bao lâu lại đưa ra quyết định, đó chính là làm!
Trận đại chiến vào hơn một tháng trước đã làm hắn hiểu rõ, Thánh địa rất mạnh, huyền giả Nghịch Chủng cũng rất mạnh, cho dù có Mạc lão ở đây, Nam Vực vẫn sẽ có người chết. Bởi vì Mạc lão chỉ có một người, hơn nữa hắn đang bị thương.
Có thể tưởng tượng được, trong tương lai có huyền giả Nghịch Chủng xuất thế, thế giới này sẽ loạn tới mức nào, khi đó, bản thân không mình có thực lực mạnh mẽ thì tất cả đều chỉ là mây bay! Hơn nữa hắn cũng không muốn chuyện gì cũng dựa vào Mạc lão, hơn nữa trước hắn mạnh mẽ dừng trùng kích cảnh giới Hoàng Giả đã bỏ lỡ cơ hội thành hoàng, cho nên hắn quyết định làm!
Nói làm là làm liên, Dương Diệp lập tức Long biến, làm cho hai tay của mình biến thành long trào, sau đó Ý Kiếm lại được đút vào vỏ kiếm cổ, rồi chợt rút ra...
Cứ như vậy, Dương Diệp hết lần này tới lân khác thi triển ra Trảm Thiên Bạt Kiếm Thuật, đương nhiên, Trảm Thiên Bạt Kiếm Thuật cũng không phải là có thể thi triển vô hạn, cũng may là hắn có không ít đa năng lượng siêu phẩm, mỗi thi triển ra vài đạo Trảm Thiên Bạt Kiếm Thuật chồng chất, hắn lại lấy ra đá năng lượng siêu phẩm hấp thụ lực lượng trong đó, chờ tới khi huyền khí tích đủ, sau đó hắn lại tiếp tục bắt đầu...
Ngoại trừ thi triển Trảm Thiên Bạt Kiếm Thuật, Dương Diệp còn muốn gọi ba linh vật thiên địa lớn đi ra, ở dưới sự thúc giục của hắn, ba linh vật thiên địa lớn cũng bắt đầu điên cuồng công kích màn ánh sáng màu tím này, tuy nhiên hiệu quả cũng không mấy rõ ràng, cũng may có chút ít còn hơn không.
Lại như vậy, hết lân này tới lần khác, thoáng một cái đã ba ngày trôi qua.
Sau khi Dương Diệp hết lân này tới lần khác không ngừng cố gắng, mặc dù màn ánh sáng màu tím kia không bị phá, nhưng trên đó đã có rất nhiều vết rạn nứt. Cho dù thành quả có phân không mấy lý tưởng, nhưng Dương Diệp lại càng ra sức hơn. Bởi vì điêu này làm cho hắn nhìn thấy hi vọng. Chỉ cần có hi vọng, tại sao hắn không cố gắng hơn chứ?
Đương nhiên, hắn cũng phải trả cái giá rất lớn, liên tục mấy ngày mấy đêm không ngừng điên cuồng công kích, điều này làm cho không chỉ có tinh thần nhanh tiêu hao, ngay cả thể lực của Dương Diệp cũng nhanh chóng tiêu hao.
Tuy nhiên, Dương Diệp lại phát hiện, Trảm Thiên Bạt Kiếm Thuật của hắn đã tăng cao, tốc độ rút kiếm cũng nhanh hơn trước. Cho dù hắn vẫn chỉ có thể liên tục rút năm lần, nhưng như vậy đã là một niềm vui bất ngờ lớn rồi. Bởi vì điều này làm cho hắn hiểu rõ, quen tay hay việc!
Cứ như vậy, Dương Diệp hoàn toàn chìm đắm ở trong trạng thái không ngừng rút kiếm. Lúc này, hắn hình như đã quên mục đích của mình không phải là để nâng cao Trảm Thiên Bạt Kiếm Thuật, mà là bước vào tâng thứ hai của Hồng Mông tháp...
Nửa tháng sau.
Dương Diệp đang không ngừng chịu khó cố gắng, cuối cùng có thể một lần duy nhất thi triển ra sáu lần Trảm Thiên Bạt Kiếm Thuật!
Lần này, Dương Diệp không tiếp tục công kích màn ánh sáng màu tím này, mà đang ngồi xếp bằng ở tại chỗ, điên cuồng hấp thu đá năng lượng siêu phẩm!
Một ngày sau, trạng thái của Dương Diệp đã khôi phục lại đỉnh phong!
Nhìn màn ánh sáng màu tím kia, trong mắt Dương Diệp hiện lên chút hung ác, Ý Kiếm bên trong vỏ kiếm cổ chợt được rút ra khỏi vỎ.
- Oongl
Tiếng kiếm vang lên, một đường kiếm khí màu tím đánh vào phía trên màn ánh sáng màu tím kia, yên lặng trong chớp mắt.
- Âm!
Một tiếng động lớn vang lên, toàn bộ màu tím màn ánh sáng nổ ra, hóa thành điểm sáng màu tím bay khắp không trung...