Chương 1324: Đến đây đi, quỳ liếm ta đi! (2)
Chương 1324: Đến đây đi, quỳ liếm ta đi! (2)Chương 1324: Đến đây đi, quỳ liếm ta đi! (2)
Dương Diệp gật đầu, nói:
- Người giống hắn đứng sang bên phải đi, nếu lát nữa ta không chết, ta cũng giống như các ngươi vừa nói, dập đầu một trăm cái với mỗi người các ngươil
Rất nhanh, chín thành người trong sân đều đứng sang bên phải, khoảng chừng hơn ba trăm người. Mà bên trái chỉ còn lại ba người, ba người này không bước sang, khiến Dương Diệp có chút bất ngờ, hơn nữa một người trong đó hắn quen, chính là đó Phù Cẩm Tiên. Mà ở bên cạnh Phù Cẩm Tiên là một nam tử và nữ tử áo đen, nam tử đeo mặt nạ, khiến cho người ta không nhìn rõ dung mạo của hắn, có điều từ ngoại hình cho thấy là một nam tử nhân loại.
Mà ở bên cạnh nam tử đeo mặt nạ là một nữ tử Hỏa Linh tộc. Lúc này nữ tử Hỏa Linh tộc đó dường như đang kéo nam tử đeo mặt nạ đi sang bên phải, có điều nam tử đó lại đứng yên bất động, khiến cho nữ tử Hỏa Linh tộc tức giận giậm chân bình bịch.
- Ta chưa bao giờ thấy kẻ nào muốn chết như ngươi!
Lúc này, Bạch Trân đột nhiên nói:
- Không tránh mà đón đỡ một kiếm của ta, đúng là nực cười, cho dù là thiên tài xếp trong năm thứ hạng đầu của Thánh bảng cũng không dám nói với ta như vậy. Ta thật sự rất hiếu kỳ, ngươi là lấy đâu ra sự tự tin đó!
- Ngươi biết Tả Đăng Phong à?
Dương Diệp bỗng nhiên nói.
Bạch Trần hơi ngẩn ra, sau đó nói:
- Ta khổ tu kiếm đạo mười năm, mục đích chính là để được đánh với hắn một trận, chỉ đáng tiếc hắn đã chết. Có điều ta có thể nói với ngươi rằng, hắn cho dù còn sống, ta cũng có bảy thành nắm chắc chiến thắng được hắn!
Dương Diệp nói:
- Ta từng gặp Tả Đăng Phong một lân, hắn mang tới cho ta cảm giác là rất tự tin, vô cùng tự tin, nhưng lại không tự phụ, bởi vì hắn sẽ không khinh thị đối thủ. Mà ngươi, ngươi cũng rất tự tin, tự tin đến mức khiến ngươi cảm thấy mình đã thiên hạ vô địch. Còn có một điểm nữa, ngươi có biết ngươi nói nhiều lắm không?
Nếu không phải đánh cuộc là hắn chỉ có thể phòng ngự chứ không thể hoàn thủ, hắn đã sớm trực tiếp động thủ, chứ không phải cứ đứng đây lải nhải cả nửa ngày với đối phương!
Dương Diệp thật sự rất không rõ, vì sao rất nhiều người trước lúc giao thủ lại thích nói nhiêu như thế? Đặc biệt có một số người trước lúc giao thủ còn thích tự giới thiệu, sau đó nói hắn từng thế này thế nọ, hoặc là ra sức nói những lời mạnh miệng như ta nếu thế này thì ngươi sẽ thế nào.
Chiến, nếu không thể tránh được vậy thì trực tiếp động thủ đi, lải nhải đâu thể đề thăng thực lực, cũng không thể nói thêm vài câu thì khiến đối thủ đầu hàng được.
Đối với hắn mà nói, có thể động thủ giải quyết thì cố gắng đừng lắm lời!
- Ta chưa từng muốn giết một ai như vậy!
Trường kiếm trong tay Bạch Trần chậm rãi nâng lên, chỉ thẳng vào Dương Diệp, nói:
- Ngươi đã thành công chọc giận ta rồi, cho nên ngươi phải chết!
Dứt lời, huyền khí trong cơ thể Bạch Truần đột nhiên dùng động, ập tức giống như thủy triều lùa vào trường kiếm trong tay, trường kiếm đột nhiên bộc phát ra một đạo kiếm quang, trong nháy mắt, tiếng kiếm vang vọng lên cao, tất cả kiếm trong đại sảnh đều bắt đầu rung động kịch kiệt, giống như bị thứ gì đó triệu hồi!
Kiếm ý thất trọng!
Lúc này Bạch Trần không còn giữ thực lực, kiếm ý thất trọng điên cuồng trào ra bên ngoài cơ thể, theo sự xuất hiện của kiếm ý thất trọng, một số Huyên giả chung quanh hắn lập tức kiên tục lui về phía sau, bởi vì ở gân hắn, kiếm ý của hắn sẽ giống như một ngọn núi đè lên người họ, khiến cho bọn họ khó chịu vô cùng!
Nhìn thấy Bạch Tuần phát ra kiếm ý sắc bén, trên mặt Thiên Viêm cuối cùng cũng lộ ra vẻ tươi cười, đừng nói Diệp Dương này chỉ là Tôn Giả cảnh, hơn nữa trên người còn có thương tích, cho dù là cường giả Hoàng Giả cảnh cùng cấp với Bạch Trần, cũng đừng hòng không tránh mà tiếp được một kiếm được gia trì kiếm ý thận trọng này của Bạch Trần!
Diệp Dương này chắc chắn sẽ phải chết, Hỏa Tinh thạch đó sẽ trở lại tay lão, hơn nữa còn kiếm được thêm!
Đại trưởng lão thì nhíu mày, nhìn Dương Diệp, trong mắt hiện lên một tia mê mang và nghi hoặc.
- Lão nhân, đợi lát nữa nếu hắn không tiếp được cứu hắn nhé!
Tiểu Man đột nhiên nói.
- Không cứu, ngươi không thấy hắn lúc trước lăng mạ gia gia ngươi thế nào à?
Đồng Phân nói.
- Ngươi nếu không cứu, ta sẽ khiến người phải người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh!
- Nha đầu chết tiệt người...
Trong sân, Bạch Trần đột nhiên bay lên trời, sau đó quát to: - Diệp Dương, giết ngươi không cần kiếm kỹ mạnh nhất của ta, chỉ cần một kiếm bình thường này là đủ rồi!
Nói xong, tay phải vung lên, một đạo kiếm khí trắng muốt bắn ral
Kiếm khí dưới sự gia trì của kiếm ý thất trọng vô cùng sắc bén, đi qua đâu là không gian đều chấn động, khiến vô số người kinh hãi!
Nhưng mà, Dương Diệp lại không tránh
Rất nhanh, trong ánh mắt của mọi người, đạo kiếm khí đó đánh lên người Dương Diệp, sau đó, sau đó thì không có gì cả...
Không thấy đạo kiếm khí đó đâu nữa rồi.
Mọi người nháy mắt như hóa đá, bao gôm cả mấy Bán Thánh trong sân!
Một lúc sau, Dương Diệp tham lam hít sâu một hơi, sau đó nhìn Bạch Trần đang ngây ra như phỗng, nói:
- Ngươi lại thua rồi!
Nói xong, hắn đột nhiên quay đầu nhìn về phía Thiên Mị, nói:
- Nào đến đây, quỳ liếm ta đi!
Nói xong, vươn tay ra bắt đầu cởi áo choàng...