Chương 1325: Không cởi quân thì liếm thế nào? (1)
Chương 1325: Không cởi quân thì liếm thế nào? (1)Chương 1325: Không cởi quân thì liếm thế nào? (1)
Cả hiện trường yên tĩnh như tờ, tất cả mọi người đều nhìn Dương Diệp.
Tất cả mọi người không rõ chuyện vì sao lại thành như vậy, đó chính là một kích toàn lực của một vị cường giả Hoàng Giả cảnh. Mà tên Diệp Dương trước mắt này không ngờ không tránh né mà tiếp được. Hơn nữa nhìn vẻ mặt đó của hắn còn giống như là rất thích thú.
Hắn là cường giả Bán Thánh à?
Lúc này, một suy nghĩ hoang đường xuất hiện trong đầu mọi người.
Bốn vị Bán Thánh nhìn chằm chằm Dương Diệp, giống như muốn nhìn thấu hắn vậy.
- Không, không thể, tuyệt đối không thể!
Đúng lúc này, Bạch Trần đó đột nhiên kêu lên điên cuồng, sau đó trường kiếm trong tay hắn trường kiếm đột nhiên vung lên, một đạo kiếm khí so với lúc trước còn hung hiểm hơn, tốc độ nhanh hơn nháy mắt đã tới trước mặt Dương Diệp.
Dương Diệp không né tránh, tùy ý để kiếm khí đó đánh lên người hắn. Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, thân thể đạo kiếm khí đó tiếp xúc với thân thể của Dương Diệp thì lập tức biến mất.
- Sao có thể như vậy.
Mọi người trợn trừng mắt, trong mắt toàn là vẻ khó có thể tin nổi, Bạch Trần đó thì giống như nhìn thấy quỷ vậy, cả người bắt đầu không nén được mà run rẩy.
Đại trưởng lão và tứ trưởng lão, còn cả Đồng Phần ba người nhìn nhau, ba người đều khẽ gật đầu. Trong mắt tứ trưởng lão và Đồng Pchần hiện lên một tia hâm mộ, bởi vì đại trưởng lão lân này lại tự dưng có thêm hai viên Hỏa Tinh thạch. Bốn viên Hỏa Tinh thạch có được một cách dễ dàng như vậy, nói không hâm mộ và ghen tị thì là giải
Đó Thiên Viêm thì... mười viên Hỏa Tinh thạch ngàn năm, bởi vì một lần cá cược, toàn bộ của cải đêu mất hết, đây không phải là tổn thất bình thường.
Đại trưởng lão chung quy vẫn là đại trưởng lão.
Thiên Viêm hít sâu một hơi, nói:
- Diệp Dương, tốt, tốt lắm. Không ngờ ngươi ngay cả ta cũng lừa được. Kiếm ý thập nhất trọng, kiếm ý thập nhất trọng, hay, hay lắm. Thánh Địa không ngờ có người có thể đạt tới kiếm ý thập nhất trọng, thật là rất hay! Kiếm ý thập nhất trọng!
Mọi người sửng sốt!
Rất nhanh, mọi người liền hiểu ra. Chỉ có hai loại khả năng, Diệp Dương có thể một cọng tóc cũng không hao tổn mà tiếp được kiếm khí của Bạch Trần. Thứ nhất, đó chính là thực lực của Diệp Dương hơn xa Bạch Trần, loại khả năng này hiển nhiên là không thể, bởi vì lúc này Diệp Dương quả thực chỉ có thực lực Tôn Giả cảnh; khả năng thứ hai, đó chính là kiếm ý của Diệp Dương cao hơn Bạch Trần.
Hiển nhiên, Diệp Dương chính là là khả năng thứ hai. Bởi vì sau kiếm ý thập trọng, bên kiếm ý yếu hơn căn bản không thể tạo thành thương tổn gì cho bên kiếm ý cao hơn!
Kiếm ý Thiên cấp!
Mọi người trong lòng vô cùng rung động, tên ma ốm trước mắt mà bọn họ lúc trước còn cười nhạo, khinh thường không ngờ là một kiếm tu, hơn nữa còn là một kiếm tu lĩnh ngộ kiếm ý Thiên cấp.
Nghĩ đến cá cược lúc trước, sắc mặt mọi người nháy mắt trở nên phấn khích.
Thiên Mị thì đã ngã xuống đất, trên mặt nàng ta toàn là vẻ không thể tin nổi, kiếm ý thập nhất trọng, đây chính là tồn tại xếp mười thứ hạng đầu trên Thánh bảng của Thánh Đường. Mà đáng cười là lúc trước nàng ta còn cười nhạo thực lực của đối phương yếu, người yếu chính ra là nàng ta.
Trên đời này có rất nhiều cường giả Hoàng Giả cảnh, nhưng lĩnh ngộ được kiếm ý Thiên cấp, trên đời này lại rất ít. Ở trước mặt loại yêu nghiệt này, Hoàng Giả cảnh thật sự một chút ưu thế cũng không cói
Người bình tĩnh nhất ở đây chính là tiểu Man. Bởi vì lúc trước Dương Diệp đã để lộ thực lực với nàng ta. Có điều trong lòng nàng ta cũng như mọi người, như có thủy triều bấp bênh. Bởi vì lúc trước Dương Diệp chỉ để lộ cho nàng ta biết trên người hắn có kiếm ý, nhưng nàng ta không ngờ đó là kiếm ý Thiên cấp.
Dương Diệp không cởi hết áo, chỉ cởi lớp quân áo bên ngoài, sau đó nhìn Thiên MỊ nói:
- Nữ nhân, người trước đó không phải nói nếu ta tiếp được thì ngươi sẽ quỳ liếm ta à? Ta giờ chuẩn bị xong rồi, đến đây đi? Đương nhiên, nếu người muốn gia gia người ra mặt giúp người, với thực lực Bán Thánh của não, ngươi nếu nuốt lời thì ta cũng chẳng làm gì được ngươi cả.
Sắc mặt Thiên Mị trắng bệch.
- Diệp Dương, xin hãy mở lòng khoan dung độ lượng!
Lúc này, tới Huyên giả Hỏa Linh tộc ở bên cạnh đột nhiên đứng dậy, có điều hắn còn chưa nói xong thì Dương Diệp đã chỉ vào hắn, nói:
- Ta nhớ rõ ngươi, ngươi lúc trước nói ta mà tiếp được một kiếm của Bạch Trần thì ngươi sẽ quỳ xuống dập đầu một trăm cái với ta. Nào đến đây đi, ta cũng chuẩn bị xong rồi đó!
Nói xong, hắn nhìn đám người chung quanh, nói:
- Còn cả các ngươi nữa, giờ tới lúc các ngươi thực hiện lời hứa của mình rồi đó, quỳ xuống hết đi chứ?
Sắc mặt mọi người vô cùng khó coi, một người trong đó nói:
- Diệp Dương, ngươi thật sự muốn làm thật tuyệt tình sao?
- Người tên là gì?
Dương Diệp bỗng nhiên nói.
Người đó ngây ra, sau đó nói:
- Ta chính là Ngạo Tà Vân của Hỏa Linh tộc, ta thừa nhận, chúng ta lúc trước đã xem thường ngươi, ngươi. . .
- Đừng có nói những tời vô nghĩa với ta.
Dương Diệp đột nhiên cắt ngang lời hắn, nói:
- Ngươi nói rất đúng, chuyện không thể làm quá tuyệt tình, nếu như vậy ta sẽ thay đổi chủ ý. Ta sẽ không bắt bọn họ dập đầu, nhưng ngươi phải dập đầu thay họ. Nơi này có bao nhiêu người, mỗi người một trăm cái, ngươi tự tính đi - Ngươi...
Ngạo Tà Vân giận dữ, nói:
- Diệp Dương, ngươi khinh người quá đáng!
Dương Diệp cười nhạo một tiếng, không quan tâm tới hắn nữa, mà nhìn về phía đại trưởng lão, nói:
- Đại trưởng lão, ngươi cảm thấy thế nào?
Lão nhân trước mắt này nhận được lợi ích từ hắn, một chút việc nhỏ như vậy hắn tin đối phương sẽ không cự tuyệt.
Đại trưởng lão nhìn thoáng qua Dương Diệp, sau đó nhìn đám người trong sân, nói:
- Nếu Ngạo Tà Vân không muốn dập đầu thay các ngươi, vậy thì các ngươi tự dập đi. Người của Hỏa Linh tộc ta nếu đã dám chơi thì phải dám chịu.
- Đại trưởng lão, Diệp Dương hắn là một nhân loại, ngươi. ..
Ngạo Tà Vân nói.
Đại trưởng lão thản nhiên nhìn Ngạo Tà Vân một cái, nói:
- Hắn hiện tại là phu quân của tiểu Man, nói cách khác, hắn hiện tại là người của Hỏa Linh tộc ta, hiểu chưa?
Đúng lúc này, tiểu Man đột nhiên câm đôi chùy đỏ đi tới trước mặt Ngạo Tà Vân, sau đó nói: - Bọn họ trước tiên không vội, ngươi thì phải dập trước, nếu không dập thì ta sẽ một chùy đập nát đầu ngươi!