Chương 1378: Là kẻ địch, sẽ giết tuyệt! (2)
Chương 1378: Là kẻ địch, sẽ giết tuyệt! (2)Chương 1378: Là kẻ địch, sẽ giết tuyệt! (2)
- Đều là do người giết à?
Dương Diệp gật đầu.
Lão già trâm giọng nói:
- Thực lực của người hơn xa bọn họ, đánh lui bọn họ là được rồi, vì sao phải đồ sát như vậy? Hành vi này của ngươi có gì khác với Huyền giả nghịch chủng đâu?
Dương Diệp nói:
- Trưởng lão nên hiểu rõ một chuyện, không phải là ta cứ muốn đồ sát bọn bọ, mà là bọn họ muốn giết ta trước. Nếu không phải ta có vài phần thực lực, hiện tại ta và bằng hữu của có thể đã phải nằm trên mặt đất rồi. Có câu, kẻ giết người rồi sẽ bị người giết. Bọn họ nếu muốn giết ta thì phải có giác ngộ sẽ bị giết lại!
- Càn rỡi
Lão già cả giận nói:
- Hành vi này của ngươi có khác gì Huyền giả nghịch chủng đâu? Nêu lưu ngươi lại, tinh anh của nhân tộc ta không biết sẽ còn phải chết bao nhiêu người. Hôm nay lão phu sẽ thhay nhân tộc trừ mối tai họa này!
Nói xong, tay phải của lão già đột nhiên vỗ một cái về phía Dương Diệp, chưởng lực cường đại trực tiếp ép cho không gian chung qudanh Dương Diệp biến hình.
Đám người Mạc Linh hoảng hốt, bọn họ cũng không ngờ, Hà trường lão này lại trực tiếp xuất thủ! Khi Hà trường lão xuất hiện, nàng ta đã phcát đi tin tức, gọi viện binh của Bái Nguyệt điện. Nhưng Hà trường lão này lại trực tiếp xuất thủ, thế cho nên lúc này bọn họ chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn, dù sao cường giả Bán Thánh xuất thủ, bọn họ căn bản không thể chống lại được!
Đám người Thính Tuyết lâu thì mừng rỡ, đặc biệt là Lãnh Vô Thương đó. Lãnh Vô Thương lúc này đang cười, cười có chút điên cuồng và dữ tợn.
Vào một khắc lão già động thủ, sắc mặt của Dương Diệp cũng nháy mắt trở nên dữ tợn, không thèm nghĩ ngợi đánh ra một quyên, va chạm với hữu chưởng của lão già,
- Âm!
Quyên đầu của hai người giao nhau, lực lượng cường đại trực tiếp khiến không gian nứt ra vô số khe hở, mà Dương Diệp thì dưới cự lực của lão già, bị chấn cho phải lui ra sau mười trượng.
Đám người Mạc Linh và Cung Kiếm mắt trợn trừng, bên trong đầy vẻ bất khả tư nghị, mà nụ cười trên mặt Lãnh Vô Thương thì cứng lại.
Hắn tiếp được một kích của cường giả Bán Thánh? Trong mắt Hà trường lão lúc này cũng hiện lên một tia khiếp sợ, lão vốn tưởng rằng một kích của mình có thể miểu sát con kiến Hoàng Giả cảnh trước mắt này, nhưng lão không ngờ đối phương lại đỡ được một kích này của lão, hơn nữa nhìn bộ dạng của đối phương hình như còn không saol Thánh Đường từ lúc nào mọc ra một yêu nghiệt như vậy thế?
Trong mắt Hà trường lão hiện lên một tia dữ tợn, huyền khí trong cơ thể điên cuông dũng động, bởi vì lão biết rõ, nếu hiện tại không nhân cơ hội này giết đối phương, như vậy ngày sau có thể sẽ không còn cơ hội tốt như vậy. Bởi vì với tiềm lực và thực lực của lấy đối phương, người của Bái Nguyệt điện tuyệt đối sẽ không để lão ra tay giết đối phương.
Hơn nữa lão cũng minh bạch, bởi vì lão lúc trước đã xuất thủ, hai bên đã kết thù. Cho nên loại yêu nghiệt có tiêm lực và thiên phú như thế này tốt nhất là phải giải quyết triệt để trước khi hắn trưởng thành!
Nghĩ đến đây, Hà trường lão không do dự nữa, bàn tay nâng lên, sau đó đột nhiên vỗ một phát về phía Dương Diệp. Một bàn tay khổng lồ to khoảng trăm trượng xuất hiện, sau đó xé rách không gian trực tiếp xuất hiện ở phía trên Dương Diệp, tiếp theo giống như núi cao ập xuống người Dương Diệp.
Bên trong bàn tay khổng lồ ẩn chứa lực lượng cường đại, trực tiếp chấn cho vị trí Dương Diệp đang đứng lõm xuống, mà Huyền giả đang xem kinh chung quanh Dương Diệp thì kinh hãi liên tục lùi ra sau.
Trong mắt Dương Diệp hiện lên một tia lệ khí, chân phải đột nhiên giậm xuống đất cả người phóng lên cao, tiếp theo hai tay nắm chặt thành quyền, sau đó đánh thẳng về phía bàn tay khổng lồ đó.
- Âm!
Bàn tay khổng lồ run rẩy kịch kiệt, vỡ ra vô số vết nứt, nhưng Dương Diệp lại phun ra một ngụm máu tươi, đồng thời bị bàn tay khổng lồ đè xuống. Khi bị ép xuống tới mặt đất thì hai tay Dương Diệp đột nhiên có lại, sau đó thì đánh thắng lên trên.
- Âm!
Trong ánh mắt của mọi người, bàn tay khổng lồ của Hà trường lão âm âm vỡ vụn!
Nhìn thấy một màn này, Hà trường lão nheo mắt, lão biết lão đã xem nhẹ thực lực và tiêm lực của người trước mắt này rồi! Đương nhiên, như vậy cũng không khiến lão vứt bỏ sát ý, ngược lại lão càng hiểu rõ hơn, không thể lưu người này lại được! Bằng không tương lai nhất định sẽ trở thành mối họa của lão.
Ngay khi lão chuẩn bị xuất thủ tiếp thì đột nhiên một lão già xuất hiện trong sân. Nhìn thấy lão già này, Mạc Linh lập tức thở phào nhẹ nhõm trong lòng, sau đó vội vàng đi đến bên cạnh Dương Diệp, dãn Dương Diệp tới trước mặt lão già, nói:
- Mạc Linh và thành viên mới Dương Man bái kiến Lý trưởng lão!
Lý trưởng lão khẽ gật đầu, sau khi quan sát Dương Diệp một lúc thì cười nói:
- Không tồi không tồi, có thể tu luyện nhục thân đến loại trình độ này, cho dù là trong yêu tộc và ma tộc cũng ít thấy. Yên tâm, ngươi nếu đã là người của Bái Nguyệt điện, vậy hôm nay ta sẽ bảo vệ ngươi.
Nói xong lão xoay người nhìn về phía Hà trường lão, nói:
- Hà trường lão, người hiện tại bỏ đi hay là người và ta giao thủ một phen nhỉ?
Sắc mặt Hà trường lão trở nên âm trầm, một lúc sau, lão lạnh lùng nhìn Dương Diệp, sau đó cùng đám người Thính Tuyết lâu Xoay người rời đi.
Lúc này, Mạc Linh nói:
- Dương Man, sau này chớ có xung động như vậy nữa. Ngươi nếu muốn giết người, vậy tốt nhất là trước khi giết hãy khiêu chiến đối phương, cũng chính là cái gọi là lên sinh tử đài, chỉ cân lên sinh tử đài rôi sẽ không có bất kỳ ai có thể nhúng tay vào nữa. Cho dù là trưởng lão cũng không được!
Khóe mắt Dương Diệp giật giật, sau đó nói:
- Tổng bộ của Thính Tuyết lâu ở đâu?
Mạc Linh hơi ngẩn ra, nói:
- Ngươi muốn làm gì?
Khóe miệng Dương Diệp hiện ra vẻ dữ tợn:
- Nếu đã là địch nhân thì tốt nhất nên giết tuyệt!
Thính Tuyết lâu sẽ bỏ qua cho hắn sao? Không đâu, đối phương sẽ càng ngày một tệ hơn, so với bị động, chẳng thà chủ động xuất kích!