Chương 1396: Đánh thì đánh đi, lải nhải cái gì? (2)
Chương 1396: Đánh thì đánh đi, lải nhải cái gì? (2)Chương 1396: Đánh thì đánh đi, lải nhải cái gì? (2)
- Đợi lát nữa ta sẽ nhổ sạch răng người, sau đó thì cắt lưỡi ngươi. Ta xem thử xem lúc đó người còn dẻo miệng như bây giờ hay không.
- Đến đây!
Ngón tay Dương Diệp ngoắc ngoắc, khóe miệng phác ra một nụ cười lạnh.
- Chậm đã!
Ngay khi Man Hi muốn động thủ thì Man Uyên ở bên cạnh đột nhiên nói:
- Chư vị, đây là quyết chiến sinh tử, đã ký giấy sinh tử, chư vị liệu có nhúng tay vào không?
Đám người Mục Hà nhíu mày, nhìn về phía Mục Thanh Phong, Mục Thanh Phong thì nhìn vê phía Dương Diệp, Dương Diệp cười cười, nói:
- Chư vị, đây là chuyện giữa ta và hắn, đợi lát nữa nếu ta không địch lại hắn, chư vị cũng đừng nhúng tay. Đương nhiên, nếu hắn không địch lại ta, cũng xin chư vị giúp đỡ, đừng cho ai nhúng ta vào!
- Tiểu tử, ngươi yên tâm, không có bất kỳ ai sẽ nhúng tay vào quyết chiến sinh tử giữa các ngươi đâu.
Mục Hà nhìn Dương Diệp, nói:
- Có điều lão phu cũng nói trước, ngươi nếu không địch lại hắn thì đám người lão phu cũng sẽ không nhúng tay!
Dương Diệp cười cười gật đầu, nói:
- Tất nhiên rồi!
Lúc này, Mục Thanh Phong đi tới trước mặt Dương Diệp, nói:
- Đừng khinh thường hắn, tuy rất ít khi thấy hắn xuất thủ, nhưng thực lực của hắn, khẳng định không phải yếu. Hơn nữa Man gia hắn chính là thế gia vạn năm, nội tình cực kỳ thâm hậu, bất kể là huyền kỹ hay là huyền bảo khẳng định đều là loại tốt. Cho nên, đừng khinh địch, hiểu chưa?
Dương Diệp gật đầu, nói:
- Đa tạ đã nhắc nhởi
Mục Thanh Phong gật đầu, sau đó lui sang một bên.
Man Hi vừa muốn xuất thủ thì Man Uyên lại ngăn hắn lại, nói:
- Đừng khinh địch, thực lực của người này cũng không yếu, ngươi đừng để lật thuyên trong mương. Còn nữa, lát nữa đừng giết hắn, giữ mạng hắn lại, để chúng ta xem trên người xem hắn rốt cuộc có bí mật gì. Man Hi gật đầu, khóe miệng nổi lên vẻ dữ tợn, nói:
- Yên tâm, ta sẽ không giết hắn đâu, chờ sau khi tìm ra bí mật trên người hắn rồi ta sẽ từ từ chơi hắn!
Mọi người lui vê phía sau, tạo ra một không gian rộng lớn cho Dương Diệp và Man Hi.
Mà lúc này, người chung quanh cũng càng lúc càng nhiều, không chỉ như vậy, vẫn có vô số Huyền giả từ bốn phương tám hướng đang tới.
- Đó là Dương Man, ta nhận ra hắn, ngày đó hắn đã giết chết Ngọc Vô Song xếp thứ mười Thánh bảng và phó điện chủ áo bào trắng của Thính Tuyết lâu. Hiện tại hắn không ngờ lại chọc tới Man gia. Người này đúng là sát tinh mà, sau này gặp hắn nhất định phải tránh cho xa.
- Các ngươi nói xem, Dương Man và Man Hi ai mạnh hơn?
- Không biết, Dương Man này thực lực không tồi, nhưng Man Hi khẳng định cũng sẽ không kém. Tốt xấu gì cũng tà đệ tử của thế gia vạn năm, cho dù thực lực hơi kém một chút nhưng trang bị khẳng định sẽ không kém được. Cho nên, chuyện hôm nay rất khó đoán.
- Đừng nhiều lời nữa, yên lặng xem đi, bọn họ sắp khai chiến rồi! Man Hi nhìn Dương Diệp, song quyên chậm rãi nắm chặt, sau đó nói:
- Nữ nhân đó của tuy ta chỉ là một bộ quần áo, một vật chứa của ta. Nhưng nàng ta nói như thế nào cũng là nữ nhân của ta. Ngươi ở ngay trước mặt ta giết nàng ta, sau đó lại vũ nhục ta, ngươi có biết hay không, ta thật sự thật sự rất muốn giết ngươi!
Cổ tay Dương Diệp khẽ động, quyền sáo màu vàng xuất hiện trên hai tay hắn, dưới quyền sáo, long lân đã hiện lên. Ở thánh địa, hắn sẽ không khinh thị bất kỳ ai, đặc biệt là lúc này hắn không thể thể hiện ra thực lực chân chính.
- Biết không? Ta...
Man Hi vừa chuẩn bị nói gì đó thì lúc này Dương Diệp chân phải giậm mạnh xuống đất, sau đó cả người bắn vê phía Man Hi:
- Biết cái con bà ngươi, đánh thì đánh đi, lải nhải cái gì?
Cùng với thanh âm của Dương Diệp vang lên, một quyên đầu mang theo một đạo quyền mang nhắm thẳng vào đầu Man Hi.
Sắc mặt Man Hi triệt để trầm xuống, trong mắt đầy sát ý lạnh lẽo. Hắn cũng không nói nhiều, tay phải nắm chặt thành quyền, sau đó mang theo một đạo quyền mang màu đỏ đánh thẳng vào quyên đầu của Dương Diệp!
Lấy cứng đối cứng! Chiến đấu giữa thể tu đó chính là lấy cứng đối cứng, xem ai cứng hơn.
- Bùm!
Quyền đầu của hai người vừa tiếp xúc, một tiếng tiếng giống như sấm rên vang lên, mà không gian chỗ quyền đầu của hai người chạm nhau trong nháy mắt đã nứt ra mấy chục cái khe tối nhỏ. Vê phần dưới chân hai người, khi quyên đầu của hai người còn chưa chạm vào nhau thì đã bị lực lượng cường đại chấn cho thành bột mịn!
An tĩnh trong chớp mắt.
- Âm!
Hai người đều tự liên tục lui vê phía sau, mà khi hai người lui về phía sau, mỗi một lần giậm chân đều khiến cho mặt đất xuất hiện thật sâu dấu chân rất sâu!
Trong mắt Dương Diệp xuất hiện hiện một tia ngưng trọng, bởi vì hắn phát hiện, người trước mắt này có lực lượng nhục thân rất mạnh, chỉ nói tới nhục thân thì ở trong nhân tộc, dưới Hoàng Giả cảnh là người mạnh nhất mà hắn từng gặp.
- Ngươi chỉ có từng đó lực lượng thôi à?
Man Hi lắc đầu, nói:
- Nói thật ra, ta rất thất vọng, thật sự rất thất vọng, bởi vì ngươi quá yếu. Lúc trước ngươi đã xuất thủ rồi, hiện tại đến lượt ta!
Nói xong, thân hình hắn khẽ động, nháy mắt đã đi tới trước mặt Dương Diệp, sau đó đánh ra một quyên.
Dương Diệp nhướng mày, cũng lấy một quyền nghênh đón, khi quyền đầu sắp tiếp xúc với Man Hi, sắc mặt Dương Diệp đột nhiên thay đổi, bởi vì không gian chung quanh quyền đầu của Man Hi không ngờ trực tiếp đổ sụp!
Thu quyên lại thì đã không kịp.
- Âm!
Trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, Dương Diệp hóa thành một đạo hắc tuyến bay ngược ra sau.
- Quá yếu...
Thanh âm của Man Hi lại vang lên