Chương 1398: Dương Man, tiếp kiếm! (2)
Chương 1398: Dương Man, tiếp kiếm! (2)Chương 1398: Dương Man, tiếp kiếm! (2)
Nhìn thấy một màn này, trong mắt Man Hi lại lộ ra vẻ dữ tợn, gầm lên, nói:
- Sao Có thể như vậy được, nhục thân của ngươi sao có thể mạnh hơn ta, không thể, ngươi ăn gian!
Xì xào!
Trong sân lại ồ lên.
- Thằng chó này đúng là quá không biết xấu hổ mà, đánh không lại người khác thì kêu người ta ăn gian. Mẹ nó, những lời này mà hắn cũng nói ra được à? Đúng là con mẹ nó mất mặt quá.
- Man Hi này, ài, cũng quá ngu xuẩn rồi.
- Lân này, cho dù hắn thắng, hắn cũng sẽ không có được thanh danh tốt, thua không chịu nhận, liệu có ai xem trọng hắn?
Những lời này của Man Hi không chỉ khiến rất nhiều Huyền giả trong sân cảm thấy khinh thường, cho dù là là mấy cường giả Bán Thánh cũng liên tục lắc đầu. Tuy thực lực của Man Hi này không tôi, nhưng này võ phẩm và tâm tính thì thật sự là quá kém.
Lúc này ngay cả sắc mặt của Man Uyên cũng có chút khó coi, lão lạnh lùng nhìn Dương Diệp, sau đó nói với Man Hi: - Đừng có nhiều lời, nhanh chóng kết liễu hắn đi.
Mà lúc này, Dương Diệp lại đột nhiên xuất thủ, chỉ thấy Dương Diệp trong nháy mắt đã xuất hiện ở trước mặt Man Hi, sau đó quyền đầu mang theo lực lượng cường đại không gì sánh bằng đánh thẳng vào đầu Man Hi.
Lần này, Dương Diệp cũng không nhiều lời với Man Hi, quyền hết lần này tới lần khác đập vê phía Man Hi. Mà Man Hi lúc này cũng giống như đã nổi điên, quyền đầu không ngừng đánh trả lại Dương Diệp.
Cứ như vậy, hai người dùng phương thức mãnh liệt nhất để đánh nhau.
Hai người đều không sử dụng bất kỳ huyền kỹ hoặc là bất kỳ đạo khí nào, chỉ đơn giản dùng quyền đầu đấu nhau, ngươi đánh ta một quyền, ta đánh ngươi một quyền. . . Điều này khiến cho rất nhiều người trong sân vừa nhiệt huyết sôi trào vừa thâm kinh hãi. Bởi vì bất kể là Dương Diệp hay là Man Hi, lực lượng nhục thân của hai người đều cực kỳ khủng bố, Huyền giả Hoàng Giả cảnh bình thường căn bản không thế chịu được hai quyền của hai người.
Nhưng lúc này hai người lại đánh đối phương như đánh bao cát.
Chiến đấu trong sân giằng co gần nửa canh giờ, lập tức ưu khuyết điểm của hai người dần dần hiện ra. Lúc này tốc độ và tiết tấu của Man Hi rõ ràng dã không theo kịp Dương Diệp, thậm chí còn có dấu hiệu bị áp chế.
Mọi người kinh hãi trước thực lực của Dương Diệp, cũng kinh hãi trước thực lực của Man Hi này, bởi vì với thực lực của Man Hi hoàn toàn có thể đánh hạ được một vị trí trên Thánh bảng hiện tại, nhưng đối phương trừ thanh danh hiếu sắc ra thì chẳng có thanh danh tốt nào.
Lại trôi qua nửa canh giờ, đám người Man Uyên sắc mặt đã trâm xuống, bởi vì trong sân Man Hi đã bị áp chế, không ngừng lui vê phía sau, mà Dương Diệp thì lại càng đánh càng hăng!
- Lực lượng nhục thân và phòng ngự của kẻ này mạnh hơn Hi nhi
Một Bán Thánh của Man gia ở bên cạnh Man Uyên trâm giọng nói.
-Vẫn không tra ra lai lịch thật sự của người này à?
Man Uyên trầm giọng nói.
Lão già bên cạnh Man Uyên lắc đầu, nói:
- Trừ biết hắn và Phù Cẩm Tiên của Hỏa Linh tộc cùng xuất hiện ở Cổ Thánh thành ra thì còn lại không thu hoạch được gì. Phù Cẩm Tiên đó chắc biết lai lịch của hắn. Nhưng đáng tiếc lúc này ả ta đang ở trong Bái Nguyệt điện. Lúc trước không nên tùy ý để Hi nhi dính vào! - Không sao, bất kể hắn là ai, chỉ cân bắt được hắn là chúng ta sẽ biết ngay thôi!
Man Uyên trầm giọng nói.
- Bùml
Đúng lúc này, trong sân Man Hi đột nhiên bay ngược ra ngoài.
Đám người Man Uyên biến sắc, mà đúng lúc này, Dương Diệp lại thân hình khẽ động, nháy mắt đã bay lên trên Man Hi, sau đó đột nhiên một cước giẫm vào bụng Man Hi.
- Bùm!
Cả người Man Hi trực tiếp chui vào trong mặt đất.
Đột nhiên, vừa chui xuống đất Man Hi lại bay vút lên, sau đó thì cả người giống như một quả đạn pháo đập vào người Dương Diệp.
- Bùml
Lần này đổi lại là Dương Diệp bay ngược ra sau, bay tới gân hơn sáu trăm trượng mới dừng lại được!
Lúc này, mọi người phát hiện, trên người Man Hi không biết từ khi nào có thêm một kiện lân giáp màu vàng, lân giáp bao phủ toàn thân Man Hi, trừ đôi mắt thì ngay cả một chút khe hở cũng không có. Nhưng một số cường giả Bán Thánh lại phát hiện, cho dù là ở phân mắt cũng có một miếng màng mỏng màu vàng. - Là chí bảo Tiên cấp Man Thần giáp.
Truong thanh âm của Mục Hà mang theo vẻ ngưng trọng,
- Giáp này chính là chí cường giả của Man tộc năm đó, được đúc từ thân thể của Man Thân cùng với mây ngàn loại thân thiết Đạo cập, công phòng toàn diện, cho dù là Bán Thánh cũng khó có thể làm tổn hại. Không ngờ Man gia đưa giáp này cho Man Hi, xem ra, đây là muốn bồi dưỡng Man Hi này thành gia chủ rồi.
Nói đến đây, Mục Hà lại nói:
- Dương Man này gặp nguy hiểm rồi.
- Dương Man, ngươi không phải rất trâu chó sao? Ngươi không phải rất biết đánh nhau sao? Đến đây, đến đây nào!
Man Hi chậm rãi bước vê phía Dương Diệp, trong thanh âm tràn ngập vẻ điên cuồng.
Nhìn kiện lân giáp trên người Man Hi, trong mắt Dương Diệp cũng hiện ra vẻ ngưng trọng, trực giác nói với hắn, bộ giáp này dù có man lực cũng tuyệt đối không thể phá được.
- Dương Man, tiếp lấy!
Đúng lúc này, trong sân đột nhiên vang lên thanh âm của Mục Thanh Phong, tiếp theo, một đạo hàn quang lóe lên. Lập tức một thanh kiếm rơi xuống trước mặt Dương Diệp.
- Kiếm này chính là bội kiếm của người sáng lập Bái Nguyệt điện, tên là Vọng Nguyệt, tuy không phải Tiên cấp, nhưng hơn xa Đạo cấp bình thường, hôm nay cho ngươi mượn!
Mục Thanh Phong cao giọng hô.
Trong kiếm trong tay, Dương Diệp ngẩn người.