Chương 1533: Một kiếm phá trời! (1)
Chương 1533: Một kiếm phá trời! (1)Chương 1533: Một kiếm phá trời! (1)
Tiếng kiếm vang vọng trời cao, dựa vào tiếng kiếm ngân này đã trực tiếp đánh nát mấy trăm thần lôi màu tím sậm trên đỉnh đầu Dương Diệp. Quần áo trên người hắn đều rách nát, trên người hắn xuất hiện từng vết nứt dày đặc giống như mạng nhện. Máu tươi không ngừng tuôn ra...
Mà kiếm mới được rút ra một nửal
Dường như cảm giác được sự khủng khiếp trong một kiếm này của Dương Diệp, mắt của Thiên Đạo mờ ảo đột nhiên chớp mắt một cái, sau đó một thân lôi màu tím sậm dài rộng gần nghìn trường hiện ra, tuy nhiên nó càng thêm mờ đi, dường như một trận gió có thể làm cho nó hoàn toàn tiêu tan.
Đương nhiên, tình trạng của Dương Diệp càng tệ hơn nó. Lúc này không chỉ có trên người, ngay cả trên mặt, hai tay hắn đều đã nứt ra, hơn nữa còn càng lúc càng nứt to hơn, nhìn qua rất khủng khiếp.
Dương Diệp nhìn chằm chằm vào mắt của Thiên Đạo này, tay phải nắm thật chặt chuôi kiếm, tay cũng đang run rẩy.
- Ca ca...
Nhân Nhân nhìn thấy Dương Diệp như vậy, nước mắt lập tức chảy xuống. Một lát sau, nàng ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ dữ tợn.
- Ta ăn ngươi!
Nhân Nhân phóng lên cao, mà ở trên đỉnh đầu nàng, một cái miệng lớn che trời nhanh chóng hiện ra, cắn về phía cột lôi màu tím rất lớn kia.
Âm!
Thần lôi màu tím khổng lồ trực tiếp đánh nát cái miệng lớn trên đỉnh đầu của Nhân Nhân, sau đó rơi vê phía nàng, mặt nàng trắng bệch...
- Nhân Nhân!
Khóe mắt Dương Diệp muốn nứt ra. Đúng lúc này, phía chân trời đột nhiên xuất hiện một đường ánh sáng trắng, tốc độ của ánh sáng trắng rất nhanh, lập tức lao tới trước mặt Nhân Nhân, sau đó bao quanh Nhân Nhân và chợt lóe lên, biến mất ở phía chân trời.
- Gia gia râu bạc...
Vào giây phút ánh sáng trắng biến mất, Dương Diệp mơ hồ nghe được tiếng gào hét của Nhân Nhân.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng Dương Diệp lập tức thở phào nhẹ nhõm, hắn biết người vừa ra tay chắc chắn là lão già trước đây đã dạy Thôn Thiên Quyết cho Nhân Nhân, lấy thực lực của đối phương đủ để bảo vệ cho nàng bình an! Mà lúc này, thân lôi màu tím sậm kia đã đi tới đỉnh đầu của Dương Diệp, chỉ cách không đến trăm trượng!
Dương Diệp hít sâu một hơi, trong mắt lóe lên sự kiên định, hắn biết mình không có nhiều thời gian, bởi vì Nhiên Ý bắt đầu cắn trả, tối đa qua mười hơi thở thì cảnh giới của hắn không biết sẽ giảm tới mức nào. Không chỉ có vậy, sợ rằng, còn có thể trực tiếp nổ tung mà chết!
Nghĩ đến đây, trong mắt Dương Diệp thoáng hiện chút hung ác, tay phải câm chuôi kiếm chợt rút ra...
Oongl
Theo một tiếng kiếm ngân, Kiếm Tổ bay ra khỏi vỏ thanh kiếm cổ này và phóng lên cao, tiếng kiếm chấn động thiên địa, trời đất run rẩy dữ dội, ngoại trừ thần tôi màu tím sậm cực lớn kia, những thân tôi màu tím sậm đỉnh đầu Dương Diệp đều vỡ nát trong phút chốc, hóa thành mảnh vỡ năng lượng bay khắp bầu trời. Còn Kiếm Tổ mang theo một đường kiếm quang phóng lên cao, khi tiếp xúc với thần ôi màu tím sậm cực lớn kia, trong chớp mắt yên lặng rồi vì một tiếng, Kiếm Tổ dễ dàng cắt qua thần lôi màu tím sậm kia...
Kiếm Tổ cắt qua không trung, đâm vào trên mắt của Thiên Đạo này.
Xoet...
Rất nhiều đường kiếm khí bay ra khỏi Kiếm Tổ, không ngừng đánh vào trên mắt của Thiên Đạo này, ba hơi thở sau...
Âm!
Mắt của Thiên Đạo âm ầm vỡ nát...
Tiếp theo...
Âm!
Lại là một tiếng nổ lớn kinh thiên, tất cả mọi thứ trong tâm mắt của Dương Diệp đều vặn vẹo, từng tiếng nổ vang vọng bên tai hắn...
Hắn muốn làm gì đó, nhưng hắn không làm được gì cả, bởi vì cả cơ thể hắn, thậm chí ngay cả ngón tay cũng không thể động đậy được, ngay cả mí mắt cũng không mở ra được.
Sau khi nhắm mắt lại, Dương Diệp cảm giác rất đau, đau tới mức thiếu chút nữa thì hôn mê, nhưng hắn đã khôi phục được một chút ý thức. Hắn không có cách nào mở mắt, hắn chỉ có thể cảm giác được xung quanh hình như có thứ gì đó đang xé rách hắn, đau đớn sâu tới tận xương tủy này làm cho hắn muốn lập tức chết đi
Thời gian trôi qua từng chút một, loại đau đớn mãnh kiệt này không chỉ không biến mất, trái Rại càng Rớn hơn, ý thức của hắn cũng càng lúc càng mơ hồ, cho dù là đau đớn kia cũng không làm cho ý thức của hắn tỉnh táo lại được. Trước lúc ý thức hoàn toàn chìm vào giấc ngủ say, Dương Diệp nghĩ đến rất nhiều người, An Nam Tĩnh, Hiểu Vũ Tịch, Đinh Thược Dược, Dương Niệm Tuyết...
Đột nhiên, Dương Diệp cảm giác mình hình như bị thứ gì đẩy xuống, sau đó, sau đó ý thức của hắn hoàn toàn mơ hồ, trực tiếp ngất đi...
Không biết qua bao lâu, Dương Diệp đột nhiên nghe được có tiếng người nói. Hắn muốn mở mắt, nhưng bất kể làm thế nào cũng không mở ra được, hắn muốn cử động tay, nhưng lại phát hiện, hình như tay chân không phải là của hắn...
Chuyện gì xảy ra vậy?
Trong lòng Dương Diệp hoảng hốt, tuy nhiên hắn nhanh chóng ép mình phải bình tĩnh lại, không biết thời gian trôi qua bao lâu, ở dưới sự cố gắng của hắn, hai mắt chậm rãi mở.
Một luồng ánh sáng xuất hiện ở trong tâm mắt của hắn, ánh sáng chói mắt đến cực điểm làm cho hắn phải nhắm mắt lại. Lúc này, cho dù trong đâu còn mơ hồ, nhưng hắn vẫn thầm thở phào nhẹ nhõm.
Hắn cố gắng nhớ lại xem trước đó rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, nhưng hắn suy nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra được. Trí nhớ của hắn chỉ dừng lại giây phút mắt của Thiên Đạo này bị một kiếm chém nát, sau đó ký ức trống rỗng.