Chương 1532: Trảm Thiên Bạt Kiếm Thuật chân chính (2)
Chương 1532: Trảm Thiên Bạt Kiếm Thuật chân chính (2)Chương 1532: Trảm Thiên Bạt Kiếm Thuật chân chính (2)
Lục Nguyên Hạo nói:
- Nếu như có thể thu phục nhóm người Huyền giả Nghịch Chủng kia, đương nhiên sẽ là một trợ lực lớn, nhưng đáng tiếc bọn họ đều quá mức bướng bỉnh không nghe theo, căn bản không có khả năng thu phục bọn họ. Hơn nữa, cho dù bọn họ bằng lòng thuần phục, ta cũng không có cách nào mang bọn họ đi được. Lần này, mắt của Thiên Đạo xuất hiện đã vượt ra ngoài dự đoán của tất cả mọi người, cũng bao gồm cả ta với người phía sau tal
Dương Diệp nói:
- Sao người cho rằng thức hải vô tận ở trên người ta?
Lục Nguyên Hạo cười nói:
- Thật ra, ngay từ lúc đầu ta đã nghi ngờ nó ở trên người người, bởi vì huyền khí của ngươi không giống với người khác, hơn nữa tốc độ phát triển người thật sự quá nhanh. Ta vốn định bắt người nghiên cứu một chút, nhưng đáng tiếc, phía sau người còn có người canh giữ mộ, cuối cùng lại thêm một Lục Ngôn tới, ta căn bản không có cơ hội.
- Bây giờ, người cảm thấy người có cơ hội sao? Dương Diệp nói.
Lục Nguyên Hạo liếc nhìn Nhân Nhân, sau đó nói:
- Dương Diệp, ta không muốn phát sinh mâu thuẫn với ngươi, dù sao giữa chúng ta trước cũng chưa từng xảy ra chuyện gì không vui. Ngươi cho ta thức hải vô tận, ta cứu ngươi ra ngoài, không chỉ vậy, ta còn giới thiệu ngươi cho người sau lưng ta, lấy thực lực cùng thiên phú của ngươi, tin tưởng ta, sau này tiên đồ của ngươi tuyệt đối sẽ rất rộng lớn!
Dương Diệp im lặng.
Lục Nguyên Hạo lại nói:
- Dương Diệp, ngươi không có bao nhiêu thời gian đâu. Giao ra thức hải vô tận, ta dẫn ngươi rời khỏi mảnh thế giới này, nếu không...
- Nếu không thì thế nào?
Dương Diệp ngẩng đầu nhìn về phía Lục Nguyên Hạo, huyền khí trong cơ thể điên cuồng phun ra. Hắn biết, Lục Nguyên Hạo nói thức hải vô tận thật ra chính là Hồng Mông tháp, hắn căn bản không có cách nào khống chế được Hồng Mông tháp này, cho nên cho dù hắn muốn giao ra cũng không giao ra được, trừ phi là tự sát, vậy có lẽ Hồng Mông tháp sẽ rời khỏi hắn!
Điều này có thể sao? Điều này tất nhiên là không có khả năng, hơn nữa, cho dù hắn có thể giao ra Hồng Mông tháp, hắn chắc chắn sẽ không giao ra. Bởi vì hắn không tin được Lục Nguyên Hạo.
- Ngươi sẽ chết!
Lục Nguyên Hạo nhìn Dương Diệp, không gian ở xung quanh hắn bắt đầu chấn động kịch liệt.
- Ngươi dám!
Trong mắt Nhân Nhân hiện lên sát khí:
- Ta ăn ngươi!
Lục Nguyên Hạo liếc nhìn Nhân Nhân, sau đó nhìn về phía Dương Diệp, nói:
- Dương Diệp, đây là một cơ hội cuối cùng của ngươi, khi những thần lôi rơi xuống, thế giới này sẽ hoàn toàn vỡ nát, khi đó đừng nói ngươi chẳng qua là Bán Thánh, cho dù ngươi là cảnh giới Thánh Giả cũng sẽ chết không có chỗ chôn. Giao ra, ngươi sẽ nhận được cơ hội sống mới!
Dương Diệp lắc đầu, nói:
- Ngươi đi đi, ta không giết được ngươi, ngươi cũng không giết được ta.
- Ta muốn thử xeml
Lục Nguyên Hạo vừa dứt lời, một bàn tay khổng lồ xé rách không gian, trực tiếp xuất hiện ở trên đỉnh đầu của Dương Diệp, tuy nhiên đúng lúc này, một cái miệng khổng lồ hung hăng cắn lên trên bàn tay khổng lồ, trực tiếp cắn nuốt nó.
Lục Nguyên Hạo hừ lạnh một tiếng, trong mắt lóe lên sự hung ác, hắn lại muốn ra tay, đúng lúc này, một đường kiếm quang đột nhiên hiện lên, kiếm quang nhắm thẳng vào Lục Nguyên Hạo, hắn quá khiếp sợ, hai tay vỗ một cái vào không gian trước mặt. Không gian vặn vẹo một cách kỳ lạ, bên trong là một kiếm quang bị vặn congl
Rất nhanh, kiếm quang kia bị nghiên nát, Lục Nguyên Hạo ngẩng đầu nhìn lên. Chẳng biết Kiếm Linh đã xuất hiện ở bên cạnh của Dương Diệp lúc nào.
Hai Thánh Giải
Lục Nguyên Hạo hít sâu một hơi, hắn biết mình căn bản không có cách nào cưỡng đoạt, không chỉ vì bên cạnh Dương Diệp còn có hai Thánh Giả, mà lúc này, những thần lôi đã đi tới cách sáu bảy trượng đỉnh đầu bọn họ. Nếu như Dương Diệp trực tiếp bỏ Kiếm Vực ra, như vậy, hắn sẽ lập tức tan thành mây khói!
- Dương Diệp, người bỏ qua một cơ hội cuối cùng của mình rồi.
Lục Nguyên Hạo lạnh lùng liếc nhìn Dương Diệp, sau đó xé rách một phù văn, phù văn vỡ nát, một bàn tay không lồ màu đen lộ ra, sau đó trực tiếp nắm lấy Lục Nguyên Hạo, khi bàn tay khống lồ kia rút lại, một đạo thần tôi màu tím sậm đột nhiên bắn nhanh ra khỏi mắt của Thiên Đạo này, đánh vào trên bàn tay khổng lồ kia, bàn tay khổng lồ lập tức biến thành trong suốt, dường như sẽ tiêu tan.
Hừ!
Một tiếng hừ lạnh tiếng đột nhiên vang lên, giọng nói này giống như ở đây, lại giống như đang ở cách xa mấy vạn dặm...
Bàn tay khổng lồ kia dường như đang kiêng ky gì đó, tuyệt đối không ra tay với mắt của Thiên Đạo này, mà nắm lấy Lục Nguyên Hạo trực tiếp biến mất ở phía chân trời.
- Ngươi muốn chết!
Bên cạnh Dương Diệp, Kiếm Linh đột nhiên nói.
Dương Diệp khẽ gật đầu, nói:
- Ta biết.
- Bây giờ ngươi muốn làm gì?
Kiếm Linh nói.
Dương Diệp cúi đầu nhìn Nhân Nhân, khẽ xoa đầu nàng, nói:
- Đừng sợ, cho dù chết, cũng còn có tai
- Ở cùng ca ca, Nhân Nhân không sợi
Nhân Nhân nói. - Ha ha...
Dương Diệp điên cuồng cười phá lên, sau đó hắn ngẩng đầu nhìn về phía mắt của Thiên Đạo ở chân trời, trên mặt lộ ra vẻ điên cuồng cùng dữ tợn, nói:
- Một kiếm, không phải ngươi chết thì chính là ta quên!
Kiếm Linh nhìn Dương Diệp một lát, sau đó hóa thành vỏ kiếm cổ rơi vào trước mặt Dương Diệp, trong vỏ mang theo kiếm!
- Trảm Thiên Bạt Kiếm Thuật!
Tay trái của Dương Diệp nắm lấy vỏ kiếm cổ, tay phải câm chuôi kiếm chợt rút ra...
Âm!
Ở đỉnh đầu Dương Diệp, hơn mười thần lôi màu tím sậm ầm ầm vỡ nát...