Chương 1531: Trảm Thiên Bạt Kiếm Thuật chân chính Œ)
Chương 1531: Trảm Thiên Bạt Kiếm Thuật chân chính Œ)Chương 1531: Trảm Thiên Bạt Kiếm Thuật chân chính Œ)
Trong lúc Nhân Nhân sắp hoàn toàn thiêu đốt linh hồn, Dương Diệp đặt tay ở trên vai Nhân Nhân, ngăn cản nàng thiêu đốt linh hôn.
- Ca ca?
Nhân Nhân nhìn về phía Dương Diệp, Dương Diệp lắc đầu, trong mắt lóe lên sự hung ác, số ít huyền khí còn sót lại trong cơ thể hắn điên cuồng dâng trào.
Lúc này, Lục Ngôn đột nhiên đi tới trước mặt Dương Diệp, sau đó lấy ra một miếng ngọc bội đưa cho Dương Diệp, nói:
- Đây là tín vật của Dương gia, mỗi một người của Dương gia đều có. Sau này nếu như người trở lại Dương gia, chỉ muốn lấy ra vật này, người của Dương gia sẽ biết ngươi là ai.
Nói đến đây, hắn ngẩng đầu nhìn về phía mắt của Thiên Đạo đã đầy vết nứt nói:
- Thật ra, mắt của Thiên Đạo này chưa tính là mắt của Thiên Đạo thật sự!
Đồng tử của Dương Diệp co lại kịch liệt.
Lục Ngôn lại nói: - Cái mắt của Thiên Đạo này thật ra chỉ là một hình chiếu mắt Thiên Đạo thật sự của Thiên Ngoại Thiên. Nếu như là mắt của Thiên Đạo thật sự, chúng ta căn bản không thể phản kháng. Còn nữa, nếu như ta không đoán sai, sở dĩ nó xuất hiện ở nơi này, chắc là vì ngươi.
- Ta?
Dương Diệp nhíu mày, thật lớn không hiểu.
Lục Ngôn khẽ gật đầu, nói:
- Nếu như ta không đoán sai, bên trong cơ thể ngươi hẳn có một thế giới? Chính là thế giới có thể chứa được người sống!
Dương Diệp khẽ gật đầu.
Lục Ngôn cười gượng, nói:
- Biết không? Một thế giới mới xuất hiện ở dưới mí mắt của nó, tất nhiên là một loại uy hiếp, hơn nữa còn là uy hiếp rất lớn, bởi vì đây không phải là thế giới xuất hiện ở dưới sự khống chế của nó, hoặc nói, thế giới kia của ngươi cùng con người ngươi không có ở bên trong quy tắc này, nó không có cách nào điều khiển ngươi, bởi vậy nó không tiếc cho xuất hiện mắt của Thiên Đạo tới hủy diệt!
- Vì sao nó không nhằm vào một mình ta?
Dương Diệp trâm giọng nói.
- Nó biết bên trong cơ thể ngươi có vật chí bảo này sao? Lục Ngôn nói:
- Nó không biết, lấy thực lực của nó, nó chỉ có thể cảm nhận được được thế giới này có thứ uy hiếp nó tồn tại. Đối với nguy hiểm, nó theo bản năng sẽ đi hủy diệt! Đương nhiên, sở dĩ nó muốn hủy diệt thế giới này có lẽ cũng không hoàn toàn bởi vì ngươi, chuyện Thánh địa cùng huyền giả Nghịch Chủng làm khiến mọi người công phẫn, cho dù không có ngươi, Thiên Đạo của Thiên Ngoại Thiên này cũng sẽ ra tay!
Dương Diệp ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, nhìn vào mắt của Thiên Đạo này, nói:
- Ban đầu ta vốn cho rằng bản thân mình đạt được Bán Thánh thì có thể đi ngang, bây giờ ta mới phát hiện, cho dù đạt được Bán Thánh, chính mình vẫn còn kém như vậy. Lục tiền bối, trong Dương gia có người có thể diệt được mắt của Thiên Đạo này sao?
Lục Ngôn chỉ vào mắt của Thiên Đạo này, nói:
- Dương gia nắm giữ mấy nghìn thế giới, cũng chẳng khác nào nắm giữ mấy nghìn Thiên Đạo, mắt của Thiên Đạo này thật ra đang làm công cho bọn họ, hiểu chưa?
Khóe mắt Dương Diệp khẽ giật. Vào giờ phút này, hắn mới hiểu được Dương gia kia khủng khiếp tới mức nào!
Âm! Đột nhiên, trên thân Lục Ngôn xuất hiện lửa mạnh thiêu đốt. Dương Diệp quá khiếp sợ:
- Lục tiên bối ngươi...
Lục Ngôn cắt ngang lời của Dương Diệp, nói:
- Trước đây nếu không phải nhờ có phụ thân ngươi, ta đã sớm chết. Ban đầu ta vốn còn muốn sử dụng cái mạng này trợ giúp người quay vê Dương gia, nhưng đáng tiếc, ta không có năng lực này. Cố gắng bảo trọng!
Nói xong, Lục Ngôn phóng lên cao, mang theo một đuôi lửa thật dài đánh vào trên mắt của Thiên Đạo này.
Âm!
Thiên địa run rẩy dữ dội, mắt của Thiên Đạo này không chỉ chỉ xuất hiện thêm nhiều vết nứt, còn mờ đi.
Chết... Mạc lão chết rồi. Lục Ngôn cũng đã chết rồi, Tiểu Anh cũng đã chết rồi. Thật sự có rất nhiều người đều chết rồi...
Dương Diệp hắn muốn bảo vệ những người này, nhưng kết quả cuối cùng là hắn không bảo vệ được ai cả. Thậm chí ngay cả chính hắn cũng không bảo vệ được mình.
- A, lão tử liêu mạng với ngươi...
Khi thân lôi màu tím sậm cách mấy người Dương Diệp có khoảng mười trượng, mấy người trong đó cuối cùng không chịu đựng nổi cảm giác khủng hoảng khi cái chết tới gần, tất cả thiêu đốt linh hồn mình, sau đó lao vê phía mắt của Thiên Đạo.
Cuối cùng, chỉ còn lại có Dương Diệp và Nhân Nhân.
Mấy trăm Thánh Giả, rất nhiều sinh mạng đều đã ngã xuống!
- Ca ca, chúng ta phải cùng chết rồi sao?
Nhân Nhân kéo tay của Dương Diệp, khẽ hỏi.
- Ta có thể làm cho các ngươi không cần phải chết!
Đúng lúc này đột nhiên vang lên một giọng nói. Dương Diệp cùng Nhân Nhân nhìn vê phía âm thanh phát ra, chỉ thấy một người trung niên tự nhiên xuất hiện ở phía bên phải của bọn họ.
Người trung niên không phải là ai khác, chính là Lục Nguyên Hạo - thành chủ Cổ Vực Thành.
- Là ngươi!
Hai mắt Dương Diệp híp lại, trước đây khi hắn trở lại đại lục Huyền Giả, Đinh Thược Dược từng nói với hắn phải cẩn thận Lục Nguyên Hạo, hắn cũng làm như vậy. Nhưng Lục Nguyên Hạo hình như cũng biết bọn họ đề phòng hắn, bởi vậy vẫn luôn bế quan. Cho dù là Thánh địa muốn đánh đại lục Huyền Giả, hắn cũng chưa từng xuất hiện!
Mà bây giờ hắn đột nhiên xuất hiện, hơn nữa, khí tức trên người hắn tự nhiên hoàn toàn không yếu hơn so với kia Thánh Chủ của Cổ Thánh Thành cùng Từ Thiên Dại
Nhân Nhân đề phòng nhìn Lục Nguyên Hạo, nàng cảm nhận được nguy hiểm mãnh liệt ở trên thân Lục Nguyên Hạo, !
Nhìn Dương Diệp, trong mắt Lục Nguyên Hạo có vẻ hưng phấn cùng kích động, nói:
- Dương Diệp, thật không nghĩ tới thức hải vô tận lại ở trên người ngươi. Ngươi cũng biết, năm đó huyền giả Nghịch Chủng cùng Thiên Ngoại Thiên, còn có một nhóm người thần bí tranh đoạt thức hải vô tận này đã đánh tới trời đất mù mịt, ngay cả Thiên Đạo của Thiên Ngoại Thiên cũng thiếu chút nữa bị đánh tàn ở trong trận đại chiến kia. Nhưng không nghĩ tới món bảo vật này liền rơi vào trên tay của ngươi, không thể không nói, cơ duyên này của ngươi cũng quá lớn rồi!
- Ngươi xuống thế giới này, mục đích không phải vì huyền giả Nghịch Chủng, mà là vì thức hải vô tận?
Dương Diệp nói.