Chương 1530: Các thánh ngã xuống! (2)
Chương 1530: Các thánh ngã xuống! (2)Chương 1530: Các thánh ngã xuống! (2)
Âm!
Phía chân trời chấn động, mắt của Thiên Đạo lại xuất hiện vài vết nứt
Con kiến lay con voi, hành vi của tất cả mọi người ở đó không thể nghi ngờ chính là ở con kiến đang lay con voi. Nếu có lựa chọn, rất nhiều người tất nhiên không muốn làm như vậy, nhưng lúc này bọn họ không có lựa chọn nào khác!
- Bọn họ đều cảm thấy ngươi có thể ra khỏi Thiên Ngoại Thiên!
Đúng lúc này, Tiểu Anh đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh của Dương Diệp, mà bên phải của nàng là Lôi Lâm, nhìn thấy Dương Diệp, Lôi Lâm thoáng cái đã chạy tới bên cạnh hắn. Tuy nhiên, nàng không nói gì, trong mắt có vẻ sợ hãi. Cho dù nàng là Linh Vương hệ lôi, nhưng nàng căn bản không có khả năng cắn nuốt Diệt Thế Thần Lôi!
- Vì sao?
Vẻ mặt Dương Diệp lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào mắt của Thiên Đạo phía chân trời này.
- Bởi vì người làm cho tất cả mọi người nhìn không thấu!
Tiểu Anh nói: - Tất cả mọi người cũng không nghĩ tới ngươi tự nhiên nắm giữ Tử Khí bản nguyên, bao gồm cả ta. Chúng ta không biết trên người ngươi có bí mật gì, nhưng không hề nghi ngờ, ngươi là người duy nhất thế giới này có khả năng sống sót và đi ra ngoài.
Nói xong, Tiểu Anh đi tới trước mặt Lôi Lâm, thò tay khẽ xoa cái đầu nhỏ của Lôi Lâm, nói:
- Nha đầu ngốc, nếu có cơ hội ra ngoài, sau đó trừ hắn ra, không nên tin tưởng bất kỳ kẻ nào, là bất kỳ kẻ nào đấy, hiểu chưa?
Lôi Lâm dường như nhận ra điều gì, nàng gật đầu, nước mắt không hiểu sao lại tuôn ra:
- Tiểu Anh, ta, chúng ta không có việc gì đâu. Ta sẽ không để cho ngươi có chuyện gì.
Tiểu Anh khẽ xoa đầu Lôi Lâm, sau đó hóa thành một ánh lửa phóng lên cao
Âm!
Phía chân trời, một tiếng động lớn vang lên, một biển lửa che phủ toàn bộ phía chân trời
- Tiểu Anh.
Lôi Lâm khóc rống lên, muốn xông lên, nhưng lại bị Dương Diệp giữ chặt.
- Ca ca cứu, cứu Tiểu Anh. Lôi Lâm nắm chặt tay của Dương Diệp, nước mắt giống như vỡ
đê.
Dương Diệp lắc đầu, sau đó vung tay phải lên, đưa Lôi Lâm vào bên trong Hồng Mông tháp.
Phía chân trời, ánh lửa đã tiêu tan, Tiểu Anh không còn nữa. Nhưng mắt của Thiên Đạo này vẫn ở trên khoảng không nhìn chăm chú vào mọi người.
- Bụi về với bụi, đất vê với đất, tất cả cuối cùng cũng trở thành mây khói.
Sau Tiểu Anh, người không đầu Vô Danh Thành đột nhiên đi từng bước một về phía mắt của Thiên Đạo.
Theo một tiếng động lớn vang lên, mắt của Thiên Đạo lại có thêm mấy vết rạn nứt.
- Trời muốn người chết, người không thể không chết.
Lão già mắt mù một tiếng thở dài, sau đó cũng bắt đầu đốt cháy linh hồn mình.
- Gia gia mắt mù.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong mắt Nhân Nhân hiện ra sự đau thương.
Lão già mắt mù lắc đầu, sau đó phóng lên cao, cuối cùng đánh vào trên Thiên Nhãn này, làm cho Thiên Nhấn lại rạn nứt thêm.
Mà lúc này, những thần lôi màu tím sậm bên trong Kiếm Vực của Dương Diệp cách mọi người không đến hai mươi trượng, bóng ma của thần chết bao phủ mọi người. Vốn có một ít người do dự, lúc này tất cả đều thiêu đốt kinh hôn mình phóng lên cao.
- Này, nếu như ngươi có thể còn sống, giúp ta một chuyện!
Tần Bất Phàm đột nhiên đi tới bên cạnh Dương Diệp, nói:
- Vũ trụ mênh mông có rất nhiều Tinh Vực. Có một Tinh Vực tên là Ngân Hà Tĩnh Vực, ở nơi đó có một tinh câu màu xanh lam, trên đó có một quốc gia tên là Trung Quốc, Thủy Lam Tiên ở Thủy gia tại Yến Kinh, người giúp ta dụ dỗ nàng, gả cho người khác đi.
Nói đến đây, trong mắt Tần Bất Phàm rất dịu dàng.
- Nàng có thể sống mười vạn năm sao?
Dương Diệp nói.
Tân Bất Phàm lắc đầu, nói:
- Các ngươi đến Tinh Vực này là bởi vì xuyên qua một hố đen, bước vào một đường hầm thời gian, bên này mười vạn năm, bên kia có lẽ cũng chỉ mười năm mà thôi, đương nhiên, xuyên tới xuyên lui sẽ phải bỏ ra cái giá cực lớn, trước đây nếu như không phải chúng ta nắm giữ thân bất tử, có căn bản không thể xuyên qua hố đen kia. Cũng không cần cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, ở trong vũ trụ mịt mờ này còn nhiều chuyện không thể tưởng tượng nổi đâu.
- Các ngươi tìm khắp ta căn dặn di ngôn, ta đi tìm ai đây?
Dương Diệp nói.
- Thành thật mà nói, ta cũng không cảm thấy ngươi có thể ra ngoài, dù sao bây giờ ngươi mới là Bán Thánh, bây giờ một chưởng của ta có thể đập chết ngươi. Thật ra, ta chỉ muốn cho mình chết được yên tâm thôi!
Tân Bất Phàm nói.
Dương Diệp nhìn Tân Bất Phàm một lát, sau đó nói:
- Nếu có cơ hội này, ta nhất định sẽ giúp ngươi tiện thể nhắn lại!
- Cảm ơn.
Tân Bất Phàm mỉm cười, sau đó bắt đầu bốc cháy lên.
Sau một lúc lâu, phía chân trời truyền đến một tiếng nổ lớn, mắt của Thiên Đạo thêm mấy vết nứt.
Rất nhanh ở đó chỉ còn lại có rất ít mấy người.
- Ca ca, Nhân Nhân có chút luyến tiếc ngươil
Nhân Nhân đột nhiên kéo tay của Dương Diệp, sau đó trong cơ thể nàng cũng bắt đầu bắt đầu thiêu đốt.