Chương 1540: Không được tỏ vẻ ta đây! (2)
Chương 1540: Không được tỏ vẻ ta đây! (2)Chương 1540: Không được tỏ vẻ ta đây! (2)
- Không có gì không tốt cả. Một mình nàng đi, nhất định sẽ có cơ hội chạy trốn, nếu như mang theo ta, có lẽ nàng không có chút cơ hội nào đâu!
- Ngươi... ngươi nói cũng đúng.
Phạm Mộng khẽ nói.
Dương Diệp khẽ gật đầu, nói:
- Đi nhanh đi, còn ở đây không đi, có lẽ sẽ không kịp nữa!
Phạm Mộng khẽ gật đầu, sau đó xoay người bỏ chạy. Thấy thế, Dương Diệp khẽ lắc đầu, lấy ra một vài đá năng lượng cực phẩm nuốt vào bụng, bắt đầu hấp thu linh khí.
Hắn không trách Phạm Mộng, đối phương cùng hắn không thân cũng chẳng quen, sao có thể vì hắn mà làm mình rơi vào đường cùng được?
Đúng lúc này, Phạm Mộng lại đột nhiên quay về bên cạnh của Dương Diệp, nàng không nói một lời nào, trực tiếp công Dương Diệp lên, sau đó chạy về phía xa.
Dương Diệp sửng sốt hồi lâu, sau đó nói:
- Sao nàng chạy về? Phạm Mộng nói:
- Ngươi vừa cứu ta, nếu như ta thấy chết mà không cứu được, ta cảm giác áy náy, nghe bọn họ nói, tâm niệm không thuận, sẽ không tốt cho kiếm đạo!
Dương Diệp im lặng hồi lâu, nói:
- Nàng mình tự học kiếm đạo, hay có người dạy?
Phạm Mộng có chút ủy khuất nói:
- Cho dù nhà chúng ta tương đối có tiền, nhưng căn bản không mời nổi kiếm tu lợi hại, Cổ Kiếm Trai không muốn nhận ta, cho nên ta đều tự mình suy nghĩ, bằng không thì hỏi tỷ tỷ, tuy nhiên tỷ tỷ không biết nhiều về kiếm đạo.
- Vì sao Cổ Kiếm Trai không nhận nàng?
Dương Diệp hỏi.
- Bọn họ thu người thấp nhất cũng phải đạt được kiếm ý tầng sáu trở lên, hơn nữa không thể vượt quá mười sáu tuổi. Bây giờ ta đã mười sáu tuổi, nếu như năm nay không vào được, vậy sau này sẽ không có cơ hội nữa. Không tiến vào Cổ Kiếm Trai, ta lại không có cách nào giúp tỷ tỷ, khi đó, tỷ tỷ nhất định sẽ bị buộc gả cho tên bại hoại Diệp gia kial
Phạm Mộng nói.
Dương Diệp lắc đầu, sau đó khẽ xoa đầu của Phạm Mộng, nói: - Sau này ta dạy cho nàng!
- Thật sao?
Phạm Mộng vui mừng hỏi lại.
Dương Diệp khẽ gật đầu, nói:
- Tự nhiên, tuy nhiên nàng không thể nói cho tỷ của nàng biết!
- Vì sao?
Phạm Mộng không hiểu.
Dương Diệp cân nhắc một lát, nói:
- Nàng cũng thấy đấy, bây giờ vết thương của ta rất nặng, hơn nữa thực lực cũng chưa khôi phục, nếu để cho kẻ thù của ta biết tình hình của ta hiện tại, vậy bọn họ nhất định sẽ tới giết ta, cho nên ta chỉ có thể len lén dạy nàng!
Thật ra, hắn cũng không nói dối, hắn không quên Lục Nguyên Hạo có thể ở Thiên Ngoại Thiên này, nếu để cho đối phương biết hắn còn sống, lấy thực lực của hắn bây giờ căn bản không có năng lực phản kháng!
- Trước đây ngươi nhất định là một người đặc biệt đặc biệt lợi hại, đúng không?
Trong giọng nói của Phạm Mộng đầy vẻ hưng phấn, giống như phát hiện ra một bảo tàng vậy. - Bình thường thôi!
Dương Diệp nói.
- Có lợi hại như Lục Uyển Nhi không? Ta cho ngươi biết, nàng lại là cảnh giới Hoàng Giả, hơn nữa còn là kiếm ý Thiên cấp, nghe nói nàng còn có thân kiếm kỳ ảo gì đó, cho dù ta không biết đó là cái gì, nhưng hình như rất lợi hại. Sau khi nàng xuất hiện, rất nhiêu thiên tài của Cố Kiêm Trai đều thua ở trong tay nàng.
Nói đến Lục Uyển Nhị, trong giọng nói của Phạm Mộng lộ vẻ sùng bái.
- Lục Uyển Nhi?
Dương Diệp mỉm cười, không nói gì thêm. Thật ra, hắn cũng muốn đi gặp nàng, chỉ có điều, với tình trạng của hắn bây giờ hắn thì căn bản không được.
- Đúng rồi, nếu như ta lợi hại như nàng, nhà chúng ta sẽ không bị Diệp gia uy hiếp, tỷ tỷ cũng sẽ không cần gả cho người tỷ ấy không thích.
Phạm Mộng đau lòng nói.
Dương Diệp nói:
- Không vội, có thể từ từ sẽ đến!
Nói đến đây, hắn đột nhiên nhíu mày, sau đó nói: - Dừng lại!
Cho dù Phạm Mộng không hiểu, nhưng vẫn dừng lại.
Trải qua linh khí tẩm bổ, lúc này Dương Diệp đã có một ít năng lực hoạt động, hắn xoay người nhìn về phía xa, nói:
- Hắn đã đuổi tới rồi!
Theo Dương Diệp vừa dứt lời, một nam tử mặc áo bào gấm màu đen, trong tay câm trường cung màu đen xuất hiện ở trong tầm mắt của hai người.
- Thân tiễn thủ Liễu Vô Phong!
Nhìn thấy người tới, gương mặt Phạm Mộng chợt trắng bệch.
Dương Diệp cũng nhíu mày, bởi vì đối phương là cảnh giới Tôn Giả hạ phẩm, cao hơn Phạm Mộng tròn một cấp lớn!
Dương Diệp lắc đầu và kéo tay Phạm Mộng, đi về phía Liễu Vô Phong, nói:
- Chúng ta chờ ngươi rất lâu rồi!
Đồng thời, trong lòng hắn thâm nghĩ:
- Lần này, không giả vờ ta đây cũng không được!
Chờ mình à?
Nghe thấy Dương Diệp nói vậy, nam tử này vốn muốn ra tay chợt sửng sốt.