Chương 1541: Không có thực lực, ta cũng muốn giả vời Œ)
Chương 1541: Không có thực lực, ta cũng muốn giả vời Œ)Chương 1541: Không có thực lực, ta cũng muốn giả vời Œ)
- Thần tiễn thủ Liễu Vô Phong, một tay tiễn thuật xuất thần nhập hóa, được gọi là người đứng đầu cảnh giới Tôn Giả ở Thiên Phong thành của chúng ta. Cho dù là tỷ tỷ cũng phải kiêng ky!
Phạm Mộng rất sợ Dương Diệp khinh địch, vội vàng khẽ nói:
- Ta.. ta đã sử dụng truyên âm phù thông báo với tỷ tỷ, chỉ cần tỷ tỷ vừa tới, chúng ta sẽ được cứu!
- Người đứng đầu cảnh giới Tôn Giả? Ha ha...
Dương Diệp ngẩn người, sau đó phá lên cười
Lần này, không chỉ Liễu Vô Phong sửng sốt, ngay cả Phạm Mộng cũng bối rối.
Cười một lát, Dương Diệp kéo Phạm Mộng chậm rãi đi vê phía Liễu Vô Phong, nói:
- Một kiếm, ngươi đã được của ta một kiếm, ta tha cho người một mạng!
Giọng điệu ung dung giống như Liễu Vô Phong chính là một đống cặn bã.
Phạm Mộng chớp chớp mắt, trong mắt xuất hiện vẻ sùng bái. - Mặc dù người này chỉ là cảnh giới Phàm hNhân, nhưng huyền giả cảnh giới Phàm Nhân có khả năng nắm giữ khí chất trên người như vậy. Chắc người này là người đã phá được mũi tên của ta lúc trước. Người có thể dễ dàng phá được tdiễn thuật của ta, hẳn là không tâm thường!
Liễu Vô Phong không hề động thủ, lúc này sắc mặt hắn càng thêm nghiêm trọng.
Dương Diệp tiếp tục kéo tay Phạm Mộng đi về phíac Liễu Vô Phong, cho dù trên người của Dương Diệp không có tản ra bất kỳ khí thế nào, nhưng Liễu Vô Phong cảm giác dường như có một ngọn núi lớn đè lên người hắn, làm cho nhịp tim của hắn cũng đập chậm lại.
Vẻ mặt Liễu Vô Phong càng thêm nghiêm trọng.
Vẻ sùng bái trong mắt Phạm Mộng càng lộ rõ.
Dần dần, trên mặt Liễu Vô Phong bắt đầu lấm tấm mồ hôi, nhưng hắn không chạy trốn, bởi vì hắn biết bây giờ chạy trốn, vậy hắn sẽ tiêu luôn.
Thật ra, lúc này trong lòng Dương Diệp cũng khẩn trương, bây giờ hắn đang tiến hành trấn áp tâm lý với Liễu Vô Phong, nói thật dễ nghe gọi trấn áp tâm lý, nói khó nghe chính là đang hù dọa người. Chỉ cần Liễu Vô Phong ra tay, khí thế trấn áp tâm lý do hắn tạo thành sẽ lập tức sụp đổ. Đương nhiên, hắn có thể phát động kiếm ý của tổ sư Kiếm Tông giết chết Liễu Vô Phong, nhưng không phải vạn bất đắc dĩ, hắn thật sự không muốn phát động kiếm ý kia.
Bây giờ hắn không có khả năng như trước đây, bây giờ nếu như hắn phát động kiếm ý kia, nhất định sẽ bị kiếm ý kia cắn trả, dù sao bây giờ hắn mới là kiếm ý tâng một, nghiêm khắc mà nói, ngay cả kiếm ý tâng một cũng không bằng, miễn cưỡng phát động kiếm ý vượt qua Thiên cấp tầng ba, chắc chắn sẽ không có kết quả tốt.
Khi đi cách Liễu Vô Phong sáu trượng, trên mặt Liễu Vô Phong đầy mồ hôi lạnh, không chỉ vậy, trong mắt của hắn còn có tơ máu, nhưng hắn không có chạy trốn.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng Dương Diệp thâm gật đầu, thực lực của người trước mắt này có thể không quá mạnh, nhưng tâm tính cùng nghị lực lại không tệ.
Âm
Đúng lúc này, một khí thế đột nhiên lao ra khỏi cơ thể của Liễu Vô
Phong.
Cảnh giới Tôn Giả trung phẩm!
Không ngờ Liễu Vô Phong vượt qua được trấn áp tâm lý của Dương Diệp!
Khóe miệng Dương Diệp hơi khẽ giật, giả vờ trâu bò có chút thất bại rồi, người này không chỉ không bị hù dọa rời đi, trái lại còn làm cho đối phương lên cấp! Cái này chơi vui rồi đây.
Gương mặt Phạm Mộng trắng bệch, Liễu Vô Phong không biết tình hình của Dương Diệp, nhưng nàng biết, nếu như bây giờ Liễu Vô Phong ra tay, vậy hai người bọn họ nhất định phải chết.
- Phù.
Liễu Vô Phong thở ra một hơi, toàn thân thả lỏng, áp lực lúc trước cũng không còn tồn tại. Hắn nhìn về phía Dương Diệp, trong mắt còn vẻ nghiêm trọng như trước đây, chỉ còn có ý chí chiến đấu dâng cao:
- Cho dù đối mặt với cường giả cảnh giới Hoàng Giả hạ phẩm, ta cũng có sức đánh một trận!
Nói xong, hắn lấy ra một mũi tên màu xanh sẫm gài lên trên dây cungl
Môi Phạm Mộng khẽ giật, nắm chặt tay của Dương Diệp.
Mà lúc này, Dương Diệp lại lắc đầu cười, nói:
- Tâm tính và nghị lực không tệ, hôm nay nếu như ngươi không chết, sau này nhất định sẽ có thành tựu.
Nói xong, hắn cầm thanh trường kiếm được gài bên thắt & ưng của Phạm Mộng. Khi hắn cầm thanh kiếm kia, nó đột nhiên phát ra một tiếng kiếm ngân, đồng thời còn run rẩy!
Giờ phút này, kiếm này giống như đang sống!
Đồng tử của Liễu Vô Phong co lại, sâu trong đôi mắt hiện ra vẻ nghiêm trọng.
Mà Phạm Mộng nhìn Dương Diệp với vẻ không thể tưởng tượng nổi, trong mắt đầy kinh ngạc cùng nghi ngờ.
Dương Diệp khẽ cười, sau đó kéo tay của Phạm Mộng tiếp tục đi về phía Liễu Vô Phong:
- Ta vốn muốn một kiếm kết thúc ngươi, nhưng ta luyến tiếc người có tài, một kiếm giết ngươi như thế, khó tránh khỏi có chút đáng tiếc.
Nói xong, hắn ngừng lại, tay hơi dùng sức cắm kiếm xuống mặt đất, sau đó nhặt cành cây dài ba thước trước mặt lên.
Phạm Mộng cùng Liễu Vô Phong thấy hành động của Dương Diệp thì đều không hiểu. Hai người nhìn chằm chằm vào Dương Diệp, đặc biệt là Liễu Vô Phong, lúc này trong mắt hắn càng thêm nặng nề. Bởi vì nhìn thế nào người tóc bạc quái dị trước mắt này cũng không phải là một người đơn giản.
Dương Diệp nhặt cành cây lên vào nhét vào tay phải của Phạm Mộng, sau đó đi tới phía sau Phạm Mộng, tay trái vòng qua thắt lưng của Phạm Mộng, tay phải nắm lấy bàn tay phải cầm cành cây của Phạm Mộng.
Mùi nam tử bay tới làm mặt Phạm Mộng đỏ bừng, nàng đang muốn phản kháng, Dương Diệp lại đột nhiên giơ tay phải của nàng lên, chỉ thẳng vào Liễu Vô Phong, nói: