Chương 1542: Không có thực lực, ta cũng muốn giả vời q)
Chương 1542: Không có thực lực, ta cũng muốn giả vời q)Chương 1542: Không có thực lực, ta cũng muốn giả vời q)
- Nếu ta ra tay, khó tránh khỏi có chút ỷ lớn hiếp nhỏ. Tới đây, ta không phát động huyền khí cùng kiếm ý, để đồ tôn này của ta so chiêu với người, cũng để cho nàng học được cách phải dùng kiếm như thế nào!
Nói xong, Dương Diệp cúi người nói khẽ bên tai của Phạm Mộng:
- Phát động huyền khí, gia tăng kiếm ý vào cành cây, không nên suy nghĩ loạn, bình tĩnh tập trung tinh thân!
Cho dù không thoải mái với Dương Diệp làm như vậy, nhưng Phạm Mộng cũng biết, lúc này nàng không có lựa chọn khác, không có cách nào, nàng không thể làm gì khác hơn là ép cảm xúc xuống, làm theo lời hắn nói.
Tay trái của Dương Diệp nắm thật chặt thắt lưng nhỏ nhắn của Phạm Mộng, nắm tay phải của Phạm Mộng hơi dùng sức, nhìn về phía Liễu Vô Phong, nói:
- Tới đi.
Liễu Vô Phong nhìn Dương Diệp một lát, thấy Dương Diệp quả thật không có phát động huyền khí cùng kiếm ý thì không khỏi có chút do dự. Bởi vì điều này chứng minh đối phương không sợ hãi, nhưng rời đi như thế, hắn thật sự không cam lòng. Do dự một lúc, trong mắt Liễu Vô Phong lóe lên một tia sáng lạnh, hai tay hơi dùng lực, mũi tên trong tay hắn nhắm thẳng vào mi tâm của Phạm Mộng và bắn ra nhanh như điện chớp.
Tốc độ của mũi tên giống như tia chớp, mang theo tiếng sấm nổ mạnh.
Phạm Mộng khẽ run lên, trong mắt lộ vẻ hoảng sợ, bởi vì đừng nói nàng đỡ được một mũi tên này, cho dù nhìn cũng không hề nhìn thấy. Mà vào lúc này, nàng cảm giác tay của mình khẽ động.
- Kengl
Một âm thanh vang lên trong không trung, tiếp theo, mũi tên của Liễu Vô Phong dừng cách mặt Phạm Mộng ba mươi mấy tấc. Phạm Mộng chú ý, chỉ thấy cành cây trong tay nàng đã đâm vào vị trí nửa tấc từ đầu mũi tên xuống. Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, ánh mắt Phạm Mộng lập tức sáng lên, bởi vì vị trí này là chỗ yếu nhất, cũng là vị trí trí mạng nhất của mũi tên!
Cành cây đâm vào vị trí này lại giống như đánh rắn đánh giập đầu, có hiệu quả ngoài dự đoán!
Liễu Vô Phong nhìn thấy cảnh tượng như vậy, vẻ mặt càng thêm nặng nề. Bây giờ hắn đã xác định được một việc, nam tử tóc trắng trước mắt này thật sự không phải là người bình thường. Thực lực của đối phương có khả năng cao hơn hắn. Nhưng hắn vẫn không cam lòng, khi thấy tiễn kỹ của mình bị người dễ dàng phá vỡ như vậy!
Vì vậy, hắn lại gài tên, kéo cung, bắn ra một mũi tên khác.
Mũi tên mang theo một đuôi ánh sáng màu xanh thật dài lướt qua không trung, nó đi qua nơi nào, không khí bị xé rách, tiếng không khí nổ vang.
Mặt Phạm Mộng trắng bệch, bởi vì mũi tên này vừa rời khỏi dây cung, nàng đã cảm nhận được một khí thế mạnh mẽ, khí thế kia khiến nàng không thể phản kháng được. Nàng biết, đây là tiễn thế của huyền giả. Mặc dù Liễu Vô Phong chưa lĩnh ngộ được chân ý của mũi tên, nhưng mũi tên của hắn đã có tiễn thế riêng!
Hơn nữa tiễn thế này còn rất mạnh, ít nhất hoàn toàn không kém hơn kiếm ý tâng bốn của nàng! Hơn nữa cảnh giới của đối phương cao hơn nàng, không có ưu thế của kiếm ý, nàng căn bản không phải là đối thủ của hắn!
Mà vào lúc này, nàng cảm thấy được tay của mình lại dịch chuyển, tiếp theo...
Mũi tên của Liễu Vô Phong này đã dừng lại ở trước mặt nàng, sau đó ánh sáng màu xanh lục tản đi, rơi trên mặt đất. Tuy nhiên lân này tay của nàng tách, máu tươi chậm rãi tràn ra.
- Lực đạo còn được, nhưng khí thế cùng tốc độ chưa đủ, hơn nữa tiễn kỹ của ngươi quá mức đơn giản, không đủ xảo quyệt. Không có tốc độ cùng lực lượng căn bản, quá mức đơn giản thì thành thứ vô dụng thôi. Bây giờ tiễn kỹ của ngươi chính là quá vô dụng, đừng nói hai mũi tên, cho dù hai trăm mũi tên ta cũng có thể dễ dàng phá vỡi
Dương Diệp nhìn Liễu Vô Phong chậm rãi nói.
Liễu Vô Phong trâm ngâm một lát, đột nhiên hắn ngẩng đầu nhìn vê phía Dương Diệp, trong mắt chợt lóe lên ánh sáng lạnh, tiếp theo giơ cung cài tên, đầu ngón tay bắn ra liên tục...
Từng mũi tên bắn nhanh về phía Dương Diệp, những mũi tên này không hiện lên theo đường, mà từ các loại góc độ khác nhau lao về phía hai người Dương Diệp, thậm chí có mũi tên sắp đến trước mặt hai người Dương Diệp thì đột nhiên quay ngược trở lại, sau đó lại lấy một góc độ khác để tấn công...
Nếu như trước đó những mũi tên của Liễu Vô Phong đơn giản, như vậy lần này, mũi tên của hắn phức tạp hơn, hơn nữa còn là đặc biệt phức tạp, bởi vì những mũi tên này giống như đều có người đang điều khiển vậy, bay lượn xung quanh Dương Diệp.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Phạm Mộng hoàn toàn ngây người nàng căn bản không biết phải làm sao với loại công kích này. Khi nàng hơi nghiêng đầu nhìn vê phía Dương Diệp, phát hiện Dương Diệp tự nhiên chậm rãi nhắm mắt lại.
Tiếp theo, tay của nàng bắt đầu di chuyển. Cành cây đâm trước, chọc nghiêng, quét ngang, điểm nhẹ, bổ mạnh.
Theo tay của nàng vung lên, từng mũi tên không ngừng rơi xuống mặt đất, không bao lâu, tất cả những mũi tên xung quanh hai người đều rơi xuống đất.
- Kiếm tâm thông minh một kiếm phá vạn pháp.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, vẻ mặt Liễu Vô Phong trắng bệch, trong mắt đầy vẻ khó tin.
So với Liễu Vô Phong, Phạm Mộng còn trực tiếp ngây người, hai mắt nàng mở to giống như hóa đá.
Dương Diệp chậm rãi mở mắt ra, nhìn Liễu Vô Phong và nói:
- Cho dù thực lực của ngươi hơi kém một ít, nhưng tâm tính cùng thiên phú lại không tệ, giết ngươi thì khó tránh khỏi quá đáng tiếc. Ngươi đi đi. Đúng rồi, đừng tiết lộ với người khác về ta, cũng đừng nhắc với người khác về ta, nếu không, ngươi chết thế nào cũng không biết đâi!
Liễu Vô Phong hít sâu một hơi, sau đó thi lễ với Dương Diệp, nói:
- Đa tạ tiền bối không giết!
Nói xong, hắn xoay người rời đi, nhưng mới đi được hai bước hắn đã dừng lại, sau đó nói: - Phạm cô nương, cẩn thận Diệp gial
Nói xong, hắn thoáng di chuyển, biến mất khỏi tâm mắt của hai người.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Dương Diệp lập tức thở phào nhẹ nhõm, mà vào lúc này có mấy bóng người đột nhiên xuất hiện. Đó chính là Phạm Ly cùng Lý Thanh Y, mà bên cạnh hai người còn có hai thanh niên khác.
Khi mấy người Phạm Ly nhìn thấy Dương Diệp cùng Phạm Mộng, mấy người nhất thời sửng sốt. Bởi vì lúc này Dương Diệp dính sát vào sau ưng Phạm Mộng, tay trái của hắn vẫn ôm lấy thắt lưng của Phạm Mộng, tay phải còn cầm tay của Phạm Mộng.
- Cẩu nô tài làm càn!
Tiếng gầm thét giận dữ của Phạm Ly đột nhiên vang lên, tiếp theo, Dương Diệp phun ra một ngụm máu tươi, trực tiếp bay ngược ra ngoài.