Chương 1551: Thương hoa tiếc ngọc? Thủ đoạn phá hoa độc ác? (1)
Chương 1551: Thương hoa tiếc ngọc? Thủ đoạn phá hoa độc ác? (1)Chương 1551: Thương hoa tiếc ngọc? Thủ đoạn phá hoa độc ác? (1)
Ngoại trừ Lý Thanh Y ra, đám người Phạm Ly đều không thấy đường kiếm quang này, bởi vì tốc độ kia thật sự quá nhanh!
Giờ phút này, trên mặt Lý Thanh Y không có vẻ ung dung cùng bình tính nữa. Nàng nhìn Dương Diệp với vẻ không thể tưởng tượng nổi, trong lòng sôi sục.
Lý Ninh vẫn còn đang mắng Dương Diệp, hắn đột nhiên phát hiện tất cả mọi người ở đó đều đang nhìn hắn, hắn ngừng lại và liếc mắt nhìn bọn họ, đang chuẩn bị nói thì đột nhiên, hắn kinh hãi nhìn về phía cánh tay trái của mình, lúc này hắn chỉ thấy cánh tay trái đã mọc ra tự nhiên rơi trên mặt đất.
-A.
Một tiếng kêu thảm thiết thê lương vang vọng bên đầm nước yên tĩnh, làm đầm nước chấn động từng đợt.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Phạm Mộng há hốc miệng. Nàng biết Dương Diệp nhất định rất lợi hại, nhưng nàng không ngờ Dương Diệp lợi hại đến mức này!
Lý Ninh là cường giả cảnh giới Tôn Giả đấy!
Nhưng hắn thậm chí không tránh nổi một kiếm của Dương Diệp?
Không chỉ Phạm Mộng sợ tới mức ngây người, ngay cả ba người Lý Thanh Y, Phạm Ly cũng khiếp sợ tới mức ngây người.
Dương Diệp không để ý tới mấy người bọn họ, mà đi về phía Phạm Ly:
- Đưa vỏ kiếm cho tai
Phạm Ly lấy lại tinh thân, cổ tay nàng thoáng động, một cây roi xuất hiện ở trong tay nàng, huyền khí trong cơ thể dâng trào:
- Ngươi rốt cuộc là ai?
Không chỉ Phạm Ly, lúc này Lý Thanh Y cùng Ngọc Lang cũng phát động huyền khí, âm thầm đề phòng, chuẩn bị lập tức ra tay.
Dương Diệp tiếp tục đi vê phía Phạm Ly, nói:
- Ta là ai không quan trọng, ta chỉ muốn lấy lại vỏ kiếm của ta, ngươi trả vỏ kiếm cho ta, ta sẽ lập tức rời đi.
Trong mắt Phạm Ly hiện lên một tia sáng lạnh, cái roi trong tay nàng đột nhiên phát ra từng tiếng nổ mạnh, mang theo bóng roi đánh về phía Dương Diệp. Chẳng qua roi của nàng còn chưa tới trước mặt Dương Diệp đã bị một đường kiếm quang chém thành hai đoạn. Phạm Ly quá khiếp sợ. Mà lúc này, Dương Diệp đã xuất hiện ở trước mặt nàng. Tiếp theo, Phạm Ly cảm giác bụng mình truyên đến cảm giác đau đớn dữ dội, sau đó cả người bay ra vê phía sau.
Bịch!
Phạm Ly bị đập vào trên một cây lớn, sau đó rơi xuống mặt đất, mặt đất khẽ rung lên.
Lý Thanh Y và Ngọc Lang biến sắc, muốn ra tay. Lúc này, Dương Diệp đột nhiên nhìn vê phía bọn họ, nói:
- Ai động, người đó chết!
- Làm càn.
Ngọc Lang phẫn nộ hét lên một tiếng và muốn ra tay. Mà lúc này, một đường kiếm quang chợt lóe lên, sau đó Ngọc Lang đứng nguyên tại chỗ. Đầu Ngọc Lang trực tiếp bay ra ngoài, máu tươi phun ra thành vòi.
Lý Thanh Y đang muốn ra tay thấy vậy, đồng tử co nhanh lại, đứng nguyên tại chỗ.
- Ngươi rốt cuộc là ai?
Lúc này, Phạm Ly đứng lên và nhìn chằm chằm vào Dương Diệp, hắn không trả lời nàng, chỉ bước một bước về phía trước, chỉ một bước này, hắn đã lập tức tới trước mặt Phạm Ly. Tiếp theo, Phạm Ly cảm giác cổ mình bị xiết chặt, thiếu chút nữa thì nghẹt thở.
- Dương Diệp. Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Phạm Mộng quá khiếp sợ, vội vàng gọi tên Dương Diệp.
Dương Diệp thoáng dừng lại, sau khi trâm ngâm một lát, tay hắn chậm rãi thả lỏng ra, hắn nhìn Phạm Ly và lắc đầu, nói:
- Sở dĩ ngươi còn sống sót đến bây giờ, không phải bởi vì ngươi xinh đẹp, cũng không phải bởi vì ngươi thông minh, mà bởi vì ngươi có một muội muội ngây thơ. Ta không muốn nói nhiều lời với ngươi, lấy ra vỏ kiếm, nếu không ta không ngại lục soát thi thểi
Phạm Mộng vội vàng chạy tới bên cạnh Phạm Ly, đỡ nàng lên, sau đó nói:
- Tỷ, vỏ kiếm kia là của hắn, tỷ... tỷ trả tại cho hắn đi, nếu không, nếu không hắn sẽ giết tỷ mất!
Nói xong, nàng nhìn vê phía Dương Diệp đây sợ hãi! Nàng không nghĩ tới người trước mắt này thoạt nhìn ôn hòa và nhã nhặn, khi bắt đầu ra tay tại tàn nhẫn như vậy.
Phạm Ly ngẩng đầu nhìn Dương Diệp, Dương Diệp không nhìn nàng, mà nhìn về phía sâu bên trong rừng rậm. Lần này, nàng không do dự nữa, cố tay thoáng động, vỏ kiếm xuất hiện ở trong tay.
Dương Diệp không nhìn vào sâu bên trong rừng rậm nữa, hắn vẫy tay một cái, vỏ kiếm đã trở lại trong tay hắn, nhìn vỏ kiếm trong tay, trong mắt Dương Diệp có một chút đau lòng cùng phức tạp. Hắn biết, bởi vì hắn thi triển Trảm Thiên Bạt Kiếm Thuật, kiếm linh nhất định đã ngủ say. Muốn nàng tỉnh lại thì nhất định phải sử dụng kiếm ý của hắn để nuôi dưỡng. Đáng tiếc, bây giờ kiếm ý của hắn chỉ có tâng một!
- Xem ra phải nghĩ cách nâng cao kiếm ý!
Cầm vỏ kiếm cổ, Dương Diệp xoay người rời đi. Đi được mấy bước, hắn đột nhiên dừng lại, Phạm Ly cùng Lý Thanh Y còn có Lý Ninh nằm trên mặt đất rên rỉ thấy thế thì vẻ mặt biến đổi.
Dương Diệp liếc mắt nhìn xung quanh, sau đó xoay người nhìn về phía Phạm Mộng, nói:
- Ở đây rất nguy hiểm, nàng đi theo bọn họ thì tương đương với chết. Nếu như nàng bằng lòng có thể đi theo ta, ta dẫn nàng ra ngoài.
Phạm Mộng vui mừng, nhưng nàng liếc nhìn tỷ tỷ của mình, sau đó nói:
- Nhưng ngươi có thể dẫn theo cả tỷ tỷ của ta ra ngoài không?
Dương Diệp lắc đầu, cho dù thực lực của hắn bây giờ đã khôi phục lại cảnh giới Vương Giả, có thể chiến thắng một ít cường giả cảnh giới Tôn Giả, nhưng hắn cũng không phải vô địch, nếu như bị đại quân yêu thú bao vây, cho dù không giết chết được hắn, cũng có thể làm hắn mệt chết. Hơn nữa, hắn không có tình cảm gì với Phạm Ly, hắn sẽ lãng phí thời gian cứu nàng sao? Đầu hắn cũng không bị hỏng!
- Ta không cần hắn dẫn đi
Phạm Ly nhìn chằm chằm vào Dương Diệp, trong mắt vẫn mang theo sát ý.
Âm!
Phạm Ly vừa mới dứt lời đã trực tiếp bay ra ngoài, đụng gấy mấy cây lớn mới dừng lại được.
- Ngươi đâm đầu vào chỗ chết!
Phạm Ly đứng lên, vẻ mặt dữ tợn. huyền khí trong cơ thể nàng điên cuồng dâng trào, một khí thế mạnh mẽ tràn ra. Tiếp theo, cây roi trong tay nàng chợt đánh về phía Dương Diệp!
- Đãng Thiên Phục Địa!
Cây roi có hình dạng giống như một con rồng lớn, linh hoạt như rắn, lướt qua trời cao và làm không gian chấn động!
Phạm Mộng cực kỳ hoảng sợ, bởi vì đây là Đạo cấp, là huyền kỹ mạnh nhất của của Phạm gia nàng, mà vào lúc này, một luồng kiếm khí xuất hiện, kiếm khí so với cái roi kia thì nhỏ bé đến cực điểm, nhưng ngoài dự đoán của mọi người, khi kiếm khí tiếp xúc với cái roi lớn, khí thế trên cây roi lập tức tan biến, kiếm khí lao tới nhanh chóng, trực tiếp chém cây roi thành hai đoạn.
Nhưng kiếm khí vẫn chưa biến mất, lập tức đi tới trước mặt Phạm Ly đang khiếp sợ. - Không!