Chương 1590: Kiêu ngạo thế nào, tới như thết (2)
Chương 1590: Kiêu ngạo thế nào, tới như thết (2)Chương 1590: Kiêu ngạo thế nào, tới như thết (2)
Địa Môn?
Trong lòng Dương Diệp thầm vui mừng, đang lo không biết nên giả vờ tiếp thế nào, không nghĩ tới đối phương lại đưa ra một lý do tốt như vậy. Hắn chắp hai tay sau lưng, sau đó chậm rãi đi vê phía Liễu Sát và lạnh lùng nói:
- Ngươi đúng là lớn mật, không ngờ cấu kết với người bên ngoài tới đối phó người Thanh Đạo Môn ta, hôm nay, ta phải thanh lý môn hội
- Ngươi thật sự là người của Địa Môn à?
Liễu Sát bình tĩnh lại. Cho dù hắn rất ít khi nhìn thấy người của Địa Môn, nhưng cũng biết người Địa Môn ít nhất đều là cảnh giới Hoàng Giả, hơn nữa mỗi người đều có năng lực đặc biệt. Dương Diệp trước mắt mới là cảnh giới Tôn Giả, cho nên hắn có chút nghi ngờ...
Dương Diệp không nói nhiều với đối phương, chân phải chợt đạp xuống đất một cái, cả người bắn ra ngoài và lập tức tới trước mặt Liễu Sát, sau đó chân chợt quét vê phía Liễu Sát với lực lượng cường đại, trực tiếp làm không gian chấn động vang dội.
Nhận thấy được lực lượng cường đại trong chân của Dương Diệp, trong lòng Liễu Sát thâm cả kinh, hắn theo bản năng giơ ngang hai tay lên đỡ.
Âm!
Ở trong ánh mắt kinh hãi của đám người Diệp Chiến, Liễu Sát trực tiếp bay ra ngoài...
Dương Diệp không truy kích, mà lùi vê bên cạnh Vân Câu, bởi vì hắn phát hiện Diệp Chiến có động tĩnh.
Nhìn thấy Dương Diệp lui trở vê bên cạnh Vân Câu, vẻ mặt Diệp Chiến trầm xuống. Hắn quả thật muốn bắt ở hai nữ tử Phạm gia để áp chế Dương Diệp, bởi vì trong tình huống bây giờ, hắn căn bản không có cách nào chạy trốn được. Lấy thực lực của Thanh Đạo Môn, cho dù hắn chạy trốn tới chân trời góc biển, đối phương cũng có thể giết chết hắn!
Biện pháp duy nhất để giữ được mạng sống, chính là giết chết Dương Diệp!
Về phần cầu xin tha thứ... Hắn không ngây thơ như thế. Lấy tình hình giữa Diệp gia cùng Dương Diệp, cầu xin tha thứ chính là tự rước lấy nhục!
Dường như biết ý nghĩ của Diệp Chiến, Dương Diệp cười lạnh nói:
- Sao vậy? Ngươi muốn giết ta diệt khẩu à?
Diệp Chiến nheo mắt, trâm giọng nói: - Ta không biết Diệp gia ta rốt cuộc đắc tội các hạ chỗ nào, khiến các hạ ra tay với Diệp gia ta như vậy!
- Ta nhìn bọn họ khó chịulI
Dương Diệp nói:
- Hiện tại đã biết rõ rồi chứ?
Trong mắt Diệp Chiến có phần dữ tợn, nói:
- Nghe đồn Thanh Đạo Môn hành sự kiêu căng bá đạo, hôm nay vừa nhìn, quả nhiên là lời đồn không phải giải
Dương Diệp cười nói:
- Thanh Đạo Môn ta thích nhìn bộ dạng người khác muốn giết chúng ta lại không thể làm gì được!
Khóe miệng Diệp Chiến khẽ giật, huyền khí trong cơ thể điên cuồng dâng trào, đột nhiên, hắn nhìn về phía nam tử bên cạnh Diệp Ngọc:
- Đoạn Thuần, người này không chết, trên đời này nhất định sẽ không còn Diệp gia ta cùng Đoạn Đao Sơn Trang ngươi nữal
Trong mắt nam tử tên là Đoạn Thuần có chút do dự, giết người của Thanh Đạo Môn, chuyện này có liên quan rất lớn. Do dự một lát, hắn nhìn về phía Dương Diệp, nói:
- Dương huynh, chẳng biết chuyện này có thể xoay chuyển được không?
Dương Diệp không để ý tới Đoạn Thuần, mà nhìn về phía Liễu Sát, nói:
- Ngươi là đệ tử của Thanh Đạo Môn, ngươi cảm thấy thế nào?
Vẻ mặt Liễu Sát có chút khó coi, lúc này hắn đã tin tưởng Dương Diệp là người Địa Môn của Thanh Đạo Môn. Bởi vì cơ thể của Dương Diệp thật sự quá khủng khiếp, hoàn toàn không yếu hơn yêu thú Hoàng cấp. Hơn nữa, Dương Diệp hình như còn chưa sử dụng thực lực chân chính... Đương nhiên, hắn vẫn muốn trở về điều tra...
Bởi vậy, Liễu Sát nói:
- Dương sư huynh, có lẽ chúng ta có thể...
- Ngươi thật sự làm mất hết mặt mũi của đệ tử Thanh Đạo Môn tai
Dương Diệp đột nhiên ngắt lời của Liễu Sát, nói:
- Ngươi là Đệ tử của Thanh Đạo Môn ta, ta không có cách nào giết ngươi, tuy nhiên ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ báo lên cao tầng của Nhân Môn ngươi.
Trong lòng Liễu Sát sợ hãi, vội vàng nói:
- Dương sư huynh, ta... ta cùng bọn họ chẳng qua chỉ kết giao Sơ qua, sao có thể vì bọn họ mà đối phó với sư huynh đệ đồng môn Thanh Đạo Môn ta chứ? Trước đây là do ta không biết thân phận thật sự của sư huynh, bởi vậy đã đắc tội, vẫn mong sư huynh thứ lỗi!
Thanh Đạo Môn tàn nhẫn với người bên ngoài, cũng rất tàn nhẫn với người của mình, đặc biệt những đồng môn giết hại lẫn nhau, nghĩ đến hình pháp này... Hắn tình nguyện chết!
- Muốn ta tha cho ngươi sao?
Dương Diệp nói.
- Vẫn mong sư huynh tha cho sư đệ một lần!
Liễu Sát vội vàng nói.
Dương Diệp nhìn lướt qua đám người Diệp Chiến, sau đó nói:
- Biết phải làm sao chứ?
Sắc mặt đám người Diệp Chiến biến đổi, Đoạn Thuần vội vàng nói:
- Liễu huynh, chuyện này hoàn toàn chỉ là hiểu lâm thôi. Nếu ta biết lệnh sư huynh là đệ tử của Thanh Đạo Môn, cho dù cho ta mượn mười lá gan, ta cũng không dám bất kính với hắn đâu, Liễu huynh...
- Muộn rồi!
Liễu Sát hít sâu một hơi, một thanh đoản kiếm đã xuất hiện ở trong tay hắn. Tiếp theo, hắn trực tiếp biến mất, khi hắn xuất hiện lân nữa... ..
Tất nhiên hắn không phải xuất hiện ở trước mặt của Diệp Chiến, mà ở trước mặt Dương Diệp. Cùng lúc đó, đoản kiếm phát ra tiếng nổ sắc bén, cắt vào cổ họng của Dương Diệp.
Giờ phút này, ngoài dự đoán của mọi người... .