Chương 1589: Kiêu ngạo thế nào, tới như thết (1)
Chương 1589: Kiêu ngạo thế nào, tới như thết (1)Chương 1589: Kiêu ngạo thế nào, tới như thết (1)
- Cố gắng chờ bên trong này!
Dương Diệp búng một cái vào trán của Phạm Mộng, sau đó Cơ thể thoáng di chuyển, lướt ra ngoài Vân Câu.
Ở cách Vân Câu không xa có ba lão già, hai người thanh niên, một nữ tử đang đứng.
Ánh mắt Dương Diệp nhìn lão già một lát, cuối cùng nhìn sang người thanh niên mặc áo bào màu đỏ. Tuy nhiên hắn nhanh chóng thu lại ánh mắt, gần giọng nói:
- Đã bao nhiêu năm, tự nhiên có người dám chủ động tới Thanh Đạo Môn ta tìm xui xẻo. Không thể không nói, Diệp gia ngươi đúng là rất lợi hại đấy!
- Ngươi bớt nói linh tỉnh đi!
Diệp Chiến phẫn nộ quát:
- Chết đến nơi rồi mà người còn dám giả vờ, ngươi căn bản không phải là đệ tử của Thanh Đạo Môn gì cả.
Dương Diệp nhún vai, nói:
- Ngươi nói ta không phải, vậy các ngươi ra tay điI
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, khóe mắt Diệp Chiến giật một cái. Hắn muốn động thhủ nhưng có chút e ngại. Bởi vì nếu như Dương Diệp trước mắt này thật sự là đệ tử của Thanh Đạo Môn, vậy Diệp gia thật sự sẽ bị diệt tộc, không chỉ muốn bị diệt tộc, ngay cả dhắn cũng phải rơi vào một kết quả chết không toàn thây.
Nhi tử và tôn tử không còn thì có thể sinh, nhưng mạng của mình không còn, này cái gì cũng kết thúc!
cNghĩ đến đây, Diệp Chiến nhìn về phía nam tử áo bào đỏ Liễu Sát và lập tức sửng sốt. Bởi vì Liễu Sát đã biến mất! Hắn bỗng nhiên quay đầu lại, chỉ thấy Liễu Sát xuất hiện ở trước mặt Dương Diệp.
Liễu Sát cách Dương Diệp không đến một trượng, khóe miệng hắn hiện lên một nụ cười dữ tợn, nói:
- Không thể không nói, ta vẫn bội phục dũng khí của ngươi, ở trong Thanh Châu này, không thể nói là không có ai dám hành động dám giả mạo Thanh Đạo Môn ta, nhưng tuyệt đối không đến hết một bàn tay.
Hai mắt Dương Diệp híp lại, hắn không nghĩ tới mình có thể gặp phải một Đệ tử của Thanh Đạo Môn. Nhưng chẳng bao lâu, hắn bình tính lại, sau đó cười lạnh nói:
- Ngươi là người của Thanh Đạo Môn sao? Đúng là quá nực cười, tự nhiên có người dám giả mạo đệ tử của Thanh Đạo Môn ta ở ngay trước mặt ta, quả nhiên là quá nực cười! Nói xong, hắn nhìn lướt qua đám người Diệp Chiến, nói:
- Diệp gia ngươi quả thật quá giỏi, cũng dám cấu kết với kẻ giả mạo người của Thanh Đạo Môn ta, đúng là quá giỏi rồi!
Sắc mặt đám người Diệp Chiến thoáng biến đổi, có chút nghi ngờ liếc nhìn Liễu Sát. Lúc này, bọn họ không chắc trong hai người kia, rốt cuộc người nào mới là người của Thanh Đạo Môn?
Diệp Ngọc nhìn vê phía nam nhân của mình, người thanh niên kia liếc nhìn Liễu Sát, trong mắt có phần hỏi thăm.
- Tự tìm chết!
Nhìn thấy Dương Diệp ngụy biện, Liễu Sát phẫn nộ hét lên một tiếng, hai mắt lập tức đỏ ngầu. Tiếp theo, từ trong cơ thể hắn có một ánh sáng đỏ bắn ra, sau đó ép vê phía Dương Diệp.
Sát ý! Sát khí tâng tám!
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, đám người Diệp Chiến chợt kinh ngạc. Bọn họ không nghĩ tới Liễu Sát đã lĩnh ngộ sát khí tầng tám! Kinh ngạc, đồng thời bọn họ cũng tin tưởng vào thân phận của Liễu Sát. Phải biết rằng, Thanh Đạo Môn đều là hạng người có thủ đoạn độc ác, gần như tay của mỗi đệ tử Thanh Đạo Môn đều dính máu tươi. Liễu Sát là sát khí tâng tám thì nhất định là đệ tử của Thanh Đạo Môn không thể nghi ngờ. Phải biết rằng, sát ý bình thường đều là lĩnh ngộ được trong lúc giết người! Sau khi xác nhận thân phận của Liễu Sát, Diệp Chiến lại muốn ra tay. Mà lúc này, hắn lại trợn mắt há hốc mồm.
Không chỉ Diệp Chiến, ngay cả Liễu Sát cũng trợn tròn hai mắt, trong mắt đầy vẻ khiếp sợ.
Bởi vì trong giây phút ánh sáng đỏ của Liễu Sát bao phủ về phía Dương Diệp lúc, Dương Diệp tuyệt đối không phản kháng, mà mặc cho những sát ý kia bao quanh hắn, chỉ là những sát ý kia vừa quấn lấy hắn, tất cả tự động rời ra, giống như gặp phải chuyện gì đáng sợi
- Chút sát ý như vậy mà dám ở múa rìu qua mắt thợ ngay trước mặt ta, đúng là buồn cười!
Dương Diệp cười lạnh và đánh ra một quyền. Những sát ý lập tức tiêu tan. Mặc dù hắn không lĩnh ngộ sát ý, nhưng cũng giết qua không ít người. Sát khí trên người hắn còn mạnh hơn sát ý của Liễu Sát rất nhiều. Khác biệt duy nhất là sát khí của hắn không có cách nào bắn ra ngoài cơ thể để đối phó với kẻ địch giống như Liễu Sát.
- Ngươi, sao ngươi có thể làm như vậy được...
Liễu Sát kinh hãi nhìn Dương Diệp, chỉ có hai loại khả năng khiến sát ý không có hiệu quả, một là thực lực đối phương vượt xa hắn, hai là đối phương giết người còn nhiều hơn hắn...
Nam tử bên cạnh Diệp Ngọc cũng biến sắc. Hắn không nghĩ tới Dương Diệp có thể miễn dịch với sát ý của Liễu Sát... Ông trời, lẽ nào người hắn giết còn nhiều hơn Liễu Sát hơn?
Mà lúc này Diệp Chiến cùng Diệp Ngọc cũng rất kinh ngạc cùng hoảng sợ. Bởi vì nếu như Dương Diệp thật sự là đệ tử của Thanh Đạo Môn, vậy chẳng phải bọn họ sẽ giống như lời Dương Diệp nói, cấu kết với người giả mạo đệ tử Thanh Đạo Môn, đối đầu với Thanh Đạo Môn sao? Nghĩ đến đây, hai người lại toát mồ hôi lạnh...
- Ngươi là ail
Liễu Sát trâm mặt nói. Lần này, hắn không lựa chọn động thủ nữa. Bởi vì người trước mắt này không chỉ có thân phận thần bí, ngay cả thực lực cũng rất thần bí.
- Ta dĩ nhiên chính là người của Thanh Đạo Môn!
Dương Diệp lạnh lùng nói.
- Không có khả năng!
Liễu Sát trầm giọng nói:
- Ta đã hỏi qua trong Nhân Môn của chúng ta cũng không có người nào ởđi tới Thiên Phong thành này, cũng không có ai gọi là Dương Diệp cả.
- Trong Nhân Môn?
Dương Diệp bật cười, nói: - Ta có nói với ngươi, ta là người trong Nhân Môn sao?
- Ngươi...
Liễu Sát kinh hãi tới mức hai mắt mở to nói:
- Ngươi, ngươi là người của Địa Môn à?
Thanh Đạo Môn có ba môn, theo thứ tự là Thiên Môn, Địa Môn, Nhân Môn. Trong đó Thiên Môn mạnh nhất, tất cả đều là cường giả Bán Thánh. Tiếp đến tất nhiên là Địa Môn, ít nhất đều là cảnh giới Hoàng Giả, cuối cùng là Nhân Môn. Khi nghe thấy Dương Diệp nói vậy, Liễu Sát thật sự có chút khủng hoảng. Bởi vì nếu như Dương Diệp thật sự là người của Địa Môn, vậy đừng nói là hắn, cho dù mười người như hắn cũng chỉ có thể chết!
Phải biết rằng, thực lực của người trong ba môn này không có khả năng chỉ đơn thuần luận theo cảnh giới. Ví dụ như Liễu Sát hắn muốn tiến vào Địa Môn, vậy không chỉ cần đạt được cảnh giới Hoàng Giả, sát ý của bản thân hắn ít nhất cũng phải đạt được Thiên cấp mới có khả năng, mà còn không chắc chắn đâu...
Nghe Liễu Sát nói, gương mặt đám người Diệp Chiến đã trắng bệch...