Chương 1597: Ta đánh nổ đầu của ngươi! (1)
Chương 1597: Ta đánh nổ đầu của ngươi! (1)Chương 1597: Ta đánh nổ đầu của ngươi! (1)
- Chỉ cần qua dãy núi phía xa kia, chúng ta sẽ đến Thiên Cương thành!
Trên Vân Câu, Phạm Ly chỉ vào một dãy núi giống như con rồng lớn phía xa, trên mặt mỉm cười nói.
Dương Diệp ngồi ở bên cạnh Phạm Ly lại nhíu mày, nhìn chằm chằm vào đó, trâm giọng nói:
- Đó là dãy núi gì? Có thể có yêu soái gì không?
- Yêu soái?
Phạm Ly lắc đầu, nói:
- Dãy núi này gọi là dãy núi Thanh Nguyên, yêu thú thì có, nhưng ta không nghe nói có yêu soái nào. Sao vậy, người cảm thấy dãy núi này có gì kỳ lạ sao?
- Đi vòng thì phải mất bao lâu thời gian mới có thể đến Thiên Cương thành được?
Dương Diệp hỏi.
Nghe vậy, vẻ mặt Phạm Ly cũng nghiêm trọng, nàng trâm ngâm một lát, nói:
- Đi đường vòng, chúng ta ít nhất phải tốn thời gian gấp đôi! Nếu như ngươi chảm thấy nguy hiểm, vậy chúng ta lại đi đường vòng!
Dương Diệp lại lắc đầu, nói:
- Quá lãng phí thời gian, thôi cứ đi qua đây đi.
- Thật sự không có vấn đề chdứ?
Phạm Ly nhẹ giọng hỏi.
Dương Diệp mỉm cười, nói:
- Trong này quả thật làm cho ta có cảm giác nguy hiểm, cho nên ta mới muốn đi đường vòng, muốn hỏi ngươi cxem có đường nào gân hơn không, chứ không phải là sợ.
Sau khi trải qua trận chiến đại lục Huyền Giả phá Thiên Nhãn, thành thật mà nói, cho dù là đối đầu với cường giả cảnh giới Thánh Giả, trong lòng hắn cũng không sợ. Đương nhiên, điều này không có nghĩa là hắn khinh thường cảnh giới Thánh Giả, bây giờ, chuyện có thể làm cho hắn sợ thật sự rất ít. Có thể đánh không nổi đối phương, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không sợ hãi!
Nghe thấy Dương Diệp nói vậy, Phạm Ly liếc nhìn Dương Diệp, sau đó khẽ gật đầu.
- Dương Diệp!
Lúc này, Phạm Mộng đột nhiên đi ra khỏi buồng xe và ngồi ở bên trái của Dương Diệp, nàng rất tự nhiên ôm lấy cánh tay của Dương Diệp, khẽ nói: - Ngươi nói chúng ta sẽ chết sao?
- Nàng có sợ chết sao?
Dương Diệp cười nói.
- Vốn ta rất sợi
Phạm Mộng khẽ nói:
- Nhưng bây giờ, ta không sợ nữa, bởi vì có ngươi ở đây rồi.
- Vì sao?
Dương Diệp hơi tò mò nói.
Phạm Mộng ngẩng đầu liếc nhìn qua Dương Diệp, sau đó nói:
- Không biết, dù sao ở cùng với ngươi, ta có cảm giác đặc biệt an toàn!
Dương Diệp khẽ xoa đầu của Phạm Mộng, nói:
- Yên tâm, chúng ta sẽ không chất.
Phạm Mộng khẽ gật đầu, nói:
- Dương Diệp, ngươi... ngươi có thể nói một chút vê chuyện của ngươi lúc trước không?
Phạm Ly cũng nhìn về phía Dương Diệp, nàng cũng rất tò mò về quá khứ của Dương Diệp.
- Hảo hán không nhắc tới chuyện năm xưa, không có gì để nói cải
Dương Diệp cười nói.
- Nói một chút đi mài
Phạm Mộng lắc lắc cánh tay của Dương Diệp, làm nũng nói:
- Với tình cảnh của chúng ta bây giờ này, có lẽ sẽ phải chết bất cứ lúc nào. Ta không muốn mình chết vẫn không biết ngươi là ai
Dương Diệp có phần cưng chiều xoa đầu Phạm Mộng, nói:
- Nếu như vậy, ta sẽ bắt đầu khoác lác vậy.
Nói xong, ánh mắt Dương Diệp nhìn về phía xa, trong mắt có phần xúc động:
- Trước đây, rất nhiều người đều sợ ta, bọn họ còn gọi ta là kiếm ma, khi đó, ta phát điên lên, toàn thế giới đều sẽ run rẩy...
- Toàn thế giới đều run rẩy?
Phạm Mộng chớp chớp mắt, nói:
- Thật sao?
Phạm Ly khẽ lắc đầu, nhìn Phạm Mộng, trong mắt với vẻ bất đắc dĩ. Loại chuyện hoang đường như vậy mà nàng cũng tin...
- Ta cũng rất muốn biết có phải là thật hay không!
Đúng lúc này, một bóng người đột nhiên xuất hiện ở trước Vân Câu không xa, thiên mã hoảng sợ phát ra một tiếng ngựa hí, sau đó đứng yên, không ngừng run rẩy.
Bóng đen giống như cố định ở đó, dưới ánh sáng mặt trời chiếu xuống, bóng đen vẫn không có bóng.
- Cuối cùng không nhịn được, muốn ra tay rồi sao? Ta rất kỳ quái, vì sao ngươi không tập kích bất ngờ? Ta vẫn luôn chờ ngươi đánh lén!
Dương Diệp tất nhiên nhận ra cái bóng đen này, chính là nữ tử Thanh Đạo Môn ở bên trong Đoạn Thiên Sơn Mạch trước đây, cũng là Ảnh Sát mà nam tử áo bào đỏ từng nhắc tới!
- Đánh lén? Vậy không phải đúng ý của ngươi sao?
Nữ tử bóng đen nói.
Dương Diệp chậm rãi đứng dậy, nhảy xuống Vân Câu và đi về phía nữ tử bóng đen, nói:
- Lấy tình cảnh của ta bây giờ, ngươi muốn chạy trốn, ta không giết được ngươi. Nhưng nếu như ngươi muốn chiến đấu thì ngươi nhất định sẽ chết, ngươi có tin không?