Chương 1599: Ngươi có cho không? (1)
Chương 1599: Ngươi có cho không? (1)Chương 1599: Ngươi có cho không? (1)
Rắc rắc...
Cổ của nam tử trung niên kia trực tiếp bị vặn gãy!
Tê...
Vạn ngựa đều hí!
- Nhân loại người tự tìm chết!
Theo một tiếng gâm thét giận dữ vang lên, một lão già đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Dương Diệp, sau đó một quyên đánh về phía đầu hắn.
Dương Diệp không lựa chọn né tránh, cũng đánh ra một quyên. Âm!
Nắm đấm va chạm vào nhau làm một tiếng nổ vang lên, không gian xuất hiện rất nhiều vết nứt nhỏ, hai người đều lùi lại mấy chục bước.
Trong mắt lão già kia có vẻ kinh hãi, hắn không ngờ mình lại bị một nhân loại cảnh giới Tôn Giả lấy lực lượng thân thể đẩy lui, phải biết rằng hắn chính là Hoàng cấp thượng phẩm!
- Người...
Lão già muốn nói gì đó, Dương Diệp đã trực tiếp xuất hiện ở trước mặt hắn, sau đó đánh một quyền về phía hắn. Lão già thâm kinh ngạc, nhưng phần nhiều lại là phẫn nộ, hắn cũng không hề né tránh, đánh một quyền vê phía Dương Diệp.
Âm!
Tiếng nổ vang giống như sấm mùa xuân vang lên, nắm đấm của hai người vừa mới tiếp xúc đã lập tức tách ra, nhưng trong phút chốc, Dương Diệp đã xông lên, sau đó nắm đấm lại đánh tới...
Âm ầm...
Trong từng tiếng động nặng nề vang lên, mặc dù Dương Diệp cùng lão già giao đấu chỉ khoảng hơn mười hơi thở, nhưng nắm đấm của hai người lại va chạm vào nhau hơn trăm lần. Ngay từ lúc đầu, hai người không phân cao thấp, nhưng chẳng bao lâu lão già dần dần rơi xuống hạ phong. Bởi vì Dương Diệp áp dụng cứng đấu cứng với hắn.
Sau khi Dương Diệp cứng đấu cứng với lão già, lão già kinh hãi phát hiện, mỗi lân mình tấn công, Dương Diệp dường như đã sớm biết trước, bởi vậy mới bị nắm đấm của Dương Diệp đánh trúng nhiều lần. Cũng may phòng ngự cơ thể của lão già mạnh mẽ, cứng rắn chịu được, nhưng vẫn bị áp chế chặt!
- Giết chết hắn!
Đúng lúc này, lão già đột nhiên giận dữ gâm thét lên, những thiên mã xung quanh đều xông về phía Dương Diệp.
- Chỉ dựa vào ngươi sao?
Dương Diệp cười lạnh, cơ thể lao tới gần lão già, sau đó đánh ra một quyền. Trong lòng lão già khiếp sợ, vội vàng dùng một quyên nghênh đón. Mà vào lúc này, Dương Diệp lộ vẻ hung ác, có tia sáng lạnh chợt lóe lên trên đầu nắm tay hắn. Sau đó...
Vù...
Nắm đấm của lão già kia trực tiếp bay ra ngoài. .
-Ä...
Lão già hét thảm một tiếng. Vào giờ phút này, Dương Diệp đã đi tới trước mặt của hắn, sau đó có một thanh đoản kiếm nằm ngang trên cổ họng của hắn!
Những con thiên mã lập tức dừng lại, không dám xông lên nữal
- Nhân loại, ngươi dám giở thủ đoạn!
Lão già giận dữ gầm thét lên, nhưng không dám động, sợ hắn sẽ cắt đứt cổ họng của mình.
- Giở thủ đoạn?
Dương Diệp cười lạnh, nói:
- Ngươi cho nhiêu ngựa bao vây tấn công ta như vậy, còn không biết xấu hổ nói ta giở thủ đoạn với ngươi sao? - Ngươi...
Lão già muốn nói gì đó, nhưng Dương Diệp không thích nói nhảm với hắn, thanh đoản kiếm trực tiếp vung lên, một cánh tay của hắn trực tiếp bay ra ngoài.
- Nhân loại, ngươi đáng chết!
Lão già giận dữ gầm thét lên.
Dương Diệp lại vung tay phải lên, một tia sáng lạnh lẽo hiện lên, một cách tay khác của lão già lại bay ra ngoài...
- Nhân loại, nhân loại, nhân loại...
Lão già không ngừng gào thét lên, nhưng chẳng bao lâu hắn đã không kêu lên được nữa, bởi vì Dương Diệp trực tiếp giữ lấy cổ hắn, sau đó tay phải lại vung lên. Một chân của lão già trực tiếp bay ra ngoài...
Lão già trợn tròn hai mắt, bên trong đầy tơ máu, lần này, trong mắt hắn đầy vẻ kinh hãi. Những con thiên mã bên cạnh bị hù dọa cho liên tiếp lui về phía sau...
Vào lúc Dương Diệp lại muốn vung tay lên, sâu bên trong dãy núi đột nhiên truyền đến một giọng nói:
- Nhân loại, ngươi thắng rồi!
Dương Diệp ngẩng đầu nhìn về phía xa dãy núi, nói: - Ta muốn một câu trả lời!
Im lặng một lát, sâu bên trong dãy núi truyền đến âm thanh:
- Ta nhận được sự nhờ cậy của Thanh Đạo Môn, ngăn cản ngươi ở đây.
XuY...
Dương Diệp chợt vung đoản kiếm lên, đầu của lão già trực tiếp bay ra ngoài, Dương Diệp nhìn về phía dãy núi và gần giọng nói:
- Dãy núi Thanh Nguyên của ngươi tính là thứ gì mà cũng dám tới nhúng tay vào chuyện giữa Cổ Kiếm Trai ta cùng Thanh Đạo Môn!
- Nhân loại, ngươi đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước!
Giọng nói trong dãy núi trâm xuống.
- Được một tấc lại muốn tiến một thước?
Dương Diệp cười lạnh, cổ tay thoáng động. Một thanh kiếm đã xuất hiện ở trên tay hắn, nói:
- Không phải ngươi muốn ngăn cản ta sao? Được, hôm nay ta ở chỗ của ngươi không đi nữa. Trước khi người Thanh Đạo Môn tới, ngươi xem thử ta có thể giết sạch tất cả yêu thú trong dãy núi Thanh Nguyên này của ngươi hay không. Đương nhiên, ngươi là Bán Thánh, ngươi cũng có thể ra tay. Chỉ có điêu ngươi có dám không?
Bây giờ tất cả mọi người cho rằng hắn là đệ tử của Cổ Kiếm Trai, tất nhiên hắn phải kéo tấm da hổ này một cách tốt nhất. Cho dù không có tấm da hổ Cổ Kiếm Trai này, hắn cũng không khiếp sợ yêu soái trong dãy núi.
Lấy thực lực của hắn bây giờ, nếu như đồng ý trả giá, vẫn có thể giết chết được Bán Thánh!
- Nhân loại, ngươi muốn bắt nạt yêu tộc ta sao?
Giọng nói sâu bên trong dãy núi lộ ra sát ý.
- Yêu tộc? Ngươi có thể đại biểu cho Yêu tộc của ngươi sao? Là Yêu tộc bảo ngươi tới nhúng tay vào chuyện giữa Cổ Kiếm Trai ta cùng Thanh Đạo Môn hả? Hay là ngươi cảm thấy Cổ Kiếm Trai ta dễ bắt nạt?