Chương 1613: Kiếm tới, kiếm tới, kiếm tới! (1)
Chương 1613: Kiếm tới, kiếm tới, kiếm tới! (1)Chương 1613: Kiếm tới, kiếm tới, kiếm tới! (1)
Kiếm vỡ, một đường kiếm quang chợt lóe lên.
Mà trong ánh mắt mọi người, cơ thể nam tử tên gọi là Lâm Khai kia đã bị chia làm hai nửa...
Ngũ tạng lục phủ theo máu tươi rơi đầy xuống đất, cảnh tượng đẫm máu đến cực điểm.
Giết chết trong nháy mắt!
Một kiếm giết chết trong nháy mắt!
Yên tĩnh, sự yên tĩnh giống như chết chóc vậy!
Tất cả mọi người nhìn chằm chằm giống như hóa đá, cảm giác không thể tưởng tượng nổi.
Không có bất kỳ người ngờ được Lâm Khai sẽ bị một kiếm giết chết trong nháy mắt, thậm chí không có nổi sức chống trả nào... Trong đó bao gồm cả đám người Cổ Kiếm Trai và Khổng Liễm được gọi là Tử Thần kia.
Lâm Khai là yêu nghiệt siêu cấp cảnh giới Tôn Giả thượng phẩm, hơn nữa đã từng giao đấu cùng yêu thú cấp Bán Thánh mà không bại! Không ngờ hắn ở trong tay Dương Diệp thậm chí không đỡ nổi một kiếm!
Dương Diệp này là Bán Thánh cao cấp sao? Dương Diệp vẫy tay một cái, nhẫn chứa đồ trên ngón tay Lâm Khai đã bay đến trong tay hắn. Sau khi kiểm tra, Dương Diệp khẽ gật đầu. Lâm Khai không nói sai, trong này quả thật có hai vạn viên đá năng lượng siêu phẩm!
Sau khi cất nhẫn chứa đồ xong, Dương Diệp nhìn về phía đám người Thanh Đạo Môn, nói:
- Chơi với các ngươi giống như chơi với đám trẻ con vậy, hoàn toàn không có thú vị gì cả. Tuy nhiên cũng tốt, các ngươi đều rất giàu có, ta vừa vặn đang thiếu đá năng lượng siêu phẩm. Bây giờ ta hỏi một câu, các ngươi cùng tiến lên, hay tiếp tục tới từng người một?
Điên cuồng... Đặc biệt điên cuồng...
Không thể không nói, lời nói của Dương Diệp đặc biệt điên cuồng, nhưng bây giờ tất cả mọi người cảm thấy hắn có tư cách điên cuồng như vậy!
Theo người khác thì Dương Diệp đang điên cuồng, đang cố ý đánh vào mặt Thanh Đạo Môn, nhưng Dương Diệp chỉ đang nói một sự thật. Không phải những thiên tài Thanh Đạo Môn này yếu, mà Thanh Đạo Môn đánh giá thấp thực lực của hắn, bởi vì cảnh giới của bản thân hắn là Hoàng Giả cửu phẩm, hơn nữa chiến lực của hắn đã không thua Bán Thánh trung cấp trước đây, thậm chí Bán Thánh cao cấp cũng có thể chiến đấu được... Thanh Đạo Môn lại phái những người cảnh giới Tôn Giả tới giết hắn...
Dưới tình huống này, Thanh Đạo Môn tất nhiên sẽ bị gài bẫy mà chết!
- Ánh mắt ta đúng là vụng về!
Khổng Liễm trầm giọng nói. Chỉ một kiếm lại làm cho nàng biết được, thực lực của người trước mắt này đã đạt đến trình độ như các nàng, thậm chí còn mạnh hơn nàng. Bởi vì cho dù là nàng cũng không có cách nào một đòn giết chết Lâm Khai trong nháy mắt!
Dương Diệp nhìn lướt qua đám người Thanh Đạo Môn, sau đó nói:
- Không ai tới, vậy ta sẽ đi đi!
Nói xong, Dương Diệp nhìn vê phía Phạm Mộng cùng Phạm Ly. Hai tỷ muội hiểu ý, vội vàng đi tới bên cạnh Dương Diệp. Hắn kéo tay Phạm Mộng và đi về phía trước.
Một người thanh niên mặc áo bào màu trắng của Thanh Đạo Môn muốn đi ra, nhưng bị Khổng Liễm ngăn cản:
- Ngươi không phải là đối thủ của hắn!
- Cứ để cho hắn đi như thế, Thanh Đạo Môn ta nhất định sẽ trở thành trò cười cho mọi người! Người thanh niên trầm giọng nói.
- Khiến Thanh Đạo Môn ta làm trò cười cho mọi người sao? Hắn tính là thứ gì chứ?
Đúng lúc này, một tiếng gâm thét giận dữ giống như dã thú rít gào đột nhiên vang lên trong không trung. Tiếp theo, một tiếng không khí nổ mạnh chói tai đột nhiên vang lên. Một đường đao khí màu vàng chém ngang đến, mục tiêu chính là Dương Diệp!
Trong mắt Dương Diệp có ánh sáng lạnh chợt lóe lên, tay phải nắm chặt thành quyền, sau đó đánh về phía đao khí kia.
Âm!
Đao khí tiêu tan, một sóng khí mạnh mẽ đột nhiên khuếch tán ra, mặt đất xung quanh vỡ nát. Mọi người quá khiếp sợ, vội vàng lùi lại phía sau.
hạm Ly cũng vội vàng kéo Phạm Mộng tránh qua một bên. Trong trường hợp này, các nàng tiếp tục đứng ở bên cạnh Dương Diệp sẽ chỉ liên lụy đến Dương Diệp!
Sóng khí tiêu tan, một nam tử đã xuất hiện ở trong tâm mắt của mọi người. Nam tử này có dáng người cao lớn, ít nhất lớn hơn người bình thường gấp ba lần. Một cánh tay của hắn lại phải lớn bằng thắt lưng của một nam tử trưởng thành. Hai mắt còn to giống như nắm đấm, ở trên bả vai của hắn vác một thanh đao lớn bằng thân người bình thường. Nam tử này cho người ta cảm giác không phải là người, mà là một con thú hoang cuồng bạo đến từ sâu trong núi!
- Man Bá, hắn chính là Man Bá...
Có người kinh hãi.
Ở trong Thanh Châu này, có thể nói là Man Bá rất nổi danh, cũng khiến người ta kiêng ky nhất. Hắn khát máu, hắn tàn bạo, hắn điên cuồng... có lẽ hắn không phải là người mạnh nhất trong thế hệ trẻ của Thanh Đạo Môn, nhưng hắn tuyệt đối là người của Thanh Đạo Môn làm cho người ta kiêng ky cùng sợ hãi. Không vì gì khác, chỉ bởi vì hắn chính là một kể điên từ đầu đến chân!
Ánh mắt Man Bá nhìn lướt qua trên người Dương Diệp, cuối cùng lại nhìn vê phía Phạm Mộng cùng Phạm Ly, trong mắt hoàn toàn không che giấu vẻ dâm đãng:
- Các ngươi chính là nữ nhân của Dương Diệp này sao? Ha ha... Dương Diệp có diễm phúc không nhỏ, trên đường đi còn có hai mỹ nhân yểu điệu làm bạn. Các ngươi yên tâm, đợi lát nữa chờ ta chặt đầu của Dương Diệp này xong, ta sẽ thay hắn chăm sóc các ngươi. Ta bảo đảm sẽ làm cho các ngươi hàng đêm không xuống giường được, ha ha...
Dứt lời, đao lớn trong tay hắn chợt chém về phía Dương Diệp. Một đường đao khí cắt qua không trung, lập tức tới trước mặt Dương Diệp. Dương Diệp thản nhiên đánh ra một quyền, đao khí kia trực tiếp bị nghiên nát.
Dương Diệp vẫy tay một cái, một thanh kiếm từ trong vỏ kiếm của đệ tử Cổ Kiếm Trai hóa thành một đường kiếm quang bay đến trong tay hắn. Dương Diệp cầm kiếm và đi về phía Man Bá:
- Xem ra, Thanh Đạo Môn ngươi không chỉ không tính buông tha ta, ngay cả bằng hữu của ta cũng không định buông thai
Âm!
Đao lớn trong tay Man Bá rơi xuống mặt đất, mặt đất lập tức chấn động mạnh, rất nhiều vết nứt nhanh chóng lan tràn ra. Hắn cười găn với vẻ điên cuông và nói:
- Đương nhiên không định buông tha rồi. Ngươi yên tâm, đợi lát nữa ta sẽ không giết ngươi, ta sẽ làm cho ngươi quỳ gối ở trước cửa Minh Vũ thành. Biết ta cho ngươi quỳ làm gì không? Chính là cho ngươi quỳ nhìn hai nữ nhân của ngươi tiếp khách!
Nói đến đây, hắn cười ha ha và chỉ vào Phạm Mộng cùng Phạm Ly, nói:
- Tất cả nam nhân Minh Vũ thành nghe đây, đợi ta sẽ phế bỏ hai nữ nhân này, sau đó cho các nàng nằm ở cửa Minh Vũ thành, chỉ cần một viên đá năng lượng, tất cả mọi người ở Minh Vũ thành có thể lên. Nhớ kỹ, chỉ cân một viên đá năng lượng, ha ha... Gương mặt hai tỷ muội Phạm Ly trắng bệch, Phạm Mộng lấy chặt lấy tay của Phạm Ly, cơ thể có chút run rẩy. Cho dù Phạm Ly tương đối bình tính hơn nhưng trong mắt cũng có phần khủng hoảng.
Đối với các nàng, Thanh Đạo Môn là tôn tại mạnh hơn Diệp gia không biết bao nhiêu lần! Phải nói rằng, đó là tôn tại đã từng khiến các nàng cần phải ngước mắt nhìn lên... Mà bây giờ, thế lực đó lại muốn đối phó với các nàng, các nàng có thể không sợ sao?
Dương Diệp cười và nhìn Man Bá, nói:
- Từ khi đi tới Linh Giới này, đây là lần đầu tiên ta có ý nghĩ tiêu diệt Thanh Đạo Môn!
- Diệt Thanh Đạo Môn ta sao?
Đúng lúc này, phía chân trời đột nhiên truyền đến một tiếng cười lạnh: