Chương 1614: Kiếm tới, kiếm tới, kiếm tới! (2)
Chương 1614: Kiếm tới, kiếm tới, kiếm tới! (2)Chương 1614: Kiếm tới, kiếm tới, kiếm tới! (2)
- Dương Diệp, ngươi đúng là tài năng hơn người, không lính ngộ kiếm ý lại hoàn toàn không kém hơn kiếm tu đã lĩnh ngộ kiếm ý Thiên cấp. Nhưng người muốn tiêu diệt Thanh Đạo Môn ta sao? Ngươi tính là thứ gì chứ? Nếu không phải đây là tranh đấu giữa các tiểu bối các ngươi, lão phu đã một chưởng khiến cho người hôn phi phách tán rồi!
- Chúng ta mỏi mắt mong chờ.
Dương Diệp nói.
- Vậy hãy để cho ta mỏi mắt mong chời
Phía chân trời truyên đến âm thanh:
- Thật ra ta muốn xem thử, Dương Diệp người có thể tiêu diệt Thanh Đạo Môn ta không? Ta càng muốn xem, Dương Diệp ngươi có thể sống qua hôm nay không. Man Bá, giống như lời ngươi nói, đợi lát nữa đừng giết người này, Thanh Đạo Môn ta muốn cho người đời nhìn thấy kết quả của kẻ đối địch với Thanh Đạo Môn tai
- Trưởng lão yên tâm!
Man Bá cười nói:
- Đợi lát nữa ta sẽ không giết chết hắn, ta sẽ làm cho hắn trở thành phế nhân, trở thành thái giám, sau đó để cho hắn quỳ gối ở cửa thành Minh Vũ thành, mỗi ngày nhìn nữ nhân của hắn rên rỉ trong quần của người khác thế nào, ha ha...
Dương Diệp quay đầu nhìn về phía hai tỷ muội Phạm Mộng, nói:
- Các ngươi sợ không?
Lúc này, Phạm Mộng lắc đầu nhỏ, nói:
- Có ngươi ở đây, ta không sợ gì cả.
- Đợi lát nữa các ngươi sẽ phải sợ thôi!
Man Bá cười dữ tợn, sau đó nhìn về phía Khổng Liễm, nói:
- Khổng sư tỷ, hôm nay chúng ta lại giết tất cả những đệ tử Kiếm Tông ở đây được không? Chúng ta cũng không ỷ lớn hiếp nhỏ, cảnh giới Tôn Giả đấu với cảnh giới Tôn Giả, cảnh giới Hoàng Giả đấu với cảnh giới Hoàng Giả, chúng ta làm cho người đời thấy Cổ Kiếm Trai rốt cuộc mạnh hơn, hay là Thanh Đạo Môn ta mạnh hơn!
- Hắn rất mạnh!
Khổng Liễm trầm giọng nói.
- Có thể mạnh hơn ta sao?
Man Bá vừa dứt lời, trong cơ thể hắn đột nhiên phát ra một uy áp khủng khiếp. Áp lực xuất hiện, không gian giống như bị đun sôi, dâng lên từng đợt chấn động... Sát ý Thiên cấp tâng một!
Tất cả mọi người ở đó cực kỳ hoảng sợ...
- Ha ha...
Man Bá giơ đao lớn trong tay lên, chỉ thẳng vào Dương Diệp, nói:
- Giết!
Man Bá vừa dứt lời, đám người Khổng Liễm lập tức ra tay. Tuy nhiên không phải là ra tay với Dương Diệp, mà những đệ tử Cổ Kiếm Trai kia.
- Dương Diệp, ngươi yên tâm chiến đấu đi! Chỉ cần ngươi còn sống trở lại Cổ Kiếm Trai, cho dù chúng ta chết cũng đáng!
Ngô Nham Trung vừa dứt lời, vỏ kiếm sau lưng của hắn lập tức bắn ra một đường kiếm quang chém xuống Khổng Liễm, bốn gã đệ tử của Cổ Kiếm Trai sau lưng hắn cũng lập tức phát động huyền kiếm, xông về phía đám người Thanh Đạo Môn.
- Dương Diệp, ta giết ngươi trong mười chiêu!
Man Bá gầm lên giận dữ và người đã bắn ra, đao lớn trong tay lấy khí thế mở trời tách đất chém ngang về phía Dương Diệp. Lực lượng trong đao lớn mạnh tới mức đè ép cho không gian kia trực tiếp vặn vẹo một hồi, vô cùng kinh người!
- Hôm nay, tất cả đệ tử của Thanh Đạo Môn ở đây đều phải chết!
Tay phải của Dương Diệp lật một cái, một thanh huyền kiếm Đạo cấp xuất hiện ở trong tay hắn. Trường kiếm chợt đâm tới...
Kendgl
Đao kiếm vừa va chạm thì hai người lập tức chấn động mạnh, không gian còn trực tiếp vỡ nát...
- Một kiếm phế bỏ ngươi!
Dương Diệp cắm kiếm vào vỏ kiếm cổ, sau đó chợt rút ra. Tiếng kiếm ngân vang vọng không trung, kiếm vỡ nát. Một đường kiếm quang chợt lóe lên. Vẻ mặt Man Bá đã biến đổi và không dám khinh thường nữa, hai tay nắm thấy đao lớn bổ mạnh từ trên xuống:
- Khai thiên lập địal
Theo Man Bá vừa dứt lời, một đường đao khí bắn ra khỏi mũi đao lớn của hắn. Trong tân mắt của mọi người, đao khí cùng kiếm khí kia va chạm mạnh vào nhau...
Nhưng điều làm cho mọi người kinh hãi là đao khí của Man Bá không ngờ giống như tờ giấy mỏng, bị đường kiếm khí kia lập tức cắt ra...
- Sao có thể như vậy được!
Man Bá hoảng hốt và định né tránh, đáng tiếc đã quá muộn, đường kiếm khí kia của Dương Diệp đã đánh vào trước ngực của hắn. Man Bá hoảng hốt, cầm đao lớn trong tay chắn ngang trước ngực.
Âm!
Đao lớn chấn động mạnh nhưng không vỡ, Man Bá lại trực tiếp bay ra ngoài.
Man Bá tất nhiên còn chưa chết, nhưng một kiếm kia lại làm cho hắn trực tiếp trở thành một người máu, trong mắt của hắn vẫn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi, cho dù là Bán Thánh cũng không có khả năng dễ dàng phá được một đòn kia của hắn!
Đúng lúc này, Dương Diệp đột nhiên xuất hiện ở trước mặt của hắn.
Chân phải của Dương Diệp giãm lên trên mặt Man Bá, nhưng không nhìn hắn mà ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, nói:
- Người của Thanh Đạo Môn các ngươi nhìn đây, ta giết đệ tử của Thanh Đạo Môn ngươi giống như giết chó, muốn giết thế nào thì giết như thế! Ngươi không tin sao? Bây giờ ta lại làm mẫu cho các ngươi nhìn!
Dứt lời, Dương Diệp vẫy tay một cái. Không biết một thanh kiếm từ đâu bay tới và rơi vào trong tay hắn, kiếm vào vỏ kiếm cổ, Dương Diệp chợt rút ra... Kiếm vỡ, kiếm quang hiện lên. Một đệ tử áo bào trắng của Thanh Đạo Môn ở phía xa lập tức bị chém ngang thành hai nửal
- Kiếm tới!
Dương Diệp vừa dứt lời, lại một thanh kiếm bay đến trong tay hắn.
- Sợ các ngươi không nhìn thấy rõ, ta làm mẫu cho các ngươi nhìn lại lần nữa!
Theo Dương Diệp vừa dứt lời, kiếm đột nhiên rút ra khỏi vỏ, kiếm vỡ và phía xa đã có một đệ tử áo bào trắng của Thanh Đạo Môn trực tiếp bị mất mạng...
- Kiếm tới
Giọng nói Dương Diệp lại vang tới!