Chương 1616: Hung hăng giãm đạp lên tôn nghiêm! (2)
Chương 1616: Hung hăng giãm đạp lên tôn nghiêm! (2)Chương 1616: Hung hăng giãm đạp lên tôn nghiêm! (2)
- Nếu ngươi không chết, ta có thể cho người xem thử!
Nói xong, Dương Diệp xoay người tiếp tục đi về phía cửa thành.
Sau lưng hắn, đệ tử của Cổ Kiếm Trai vội vàng đỡ thi thể người áo bào trắng bị Ngô Nham Trung tha lại dưới đất và theo sau.
- Làm càn! Lại dám sỉ nhục Thanh Đạo Môn tai
Đúng lúc này, một nam tử áo bào màu trắng từ phía xa lao đến. Nhưng hắn còn chưa đi tới trước mặt Dương Diệp đã bị một đường kiếm quang trực tiếp phân thây thành hai nửa!
- Dương Diệp!
Phạm Mộng bỗng nhiên quá khiếp sợ, vội vàng đi tới bên cạnh Dương Diệp. Bởi vì lúc này khóe miệng của Dương Diệp tự nhiên tràn ra máu tươi!
Dương Diệp lắc đầu, nói:
- Không cân phải lo lắng, chỉ là chút chuyện nhỏ thôi. Đúng rồi, nhớ thu hết tất cả nhẫn chứa đồ của những người đã chết, đó đều là bảo bối đấy!
- Ngươi, ngươi thật sự không có việc gì chứ?
Phạm Mộng cũng sắp khóc. Bởi vì nhìn Dương Diệp thế nào cũng không giống như không sao.
- Yên tâm, ta tự biết chừng mực!
Dương Diệp mỉm cười, sau đó nhìn về phía một đệ tử của Cổ Kiếm Trai, nói:
- Vị bằng hữu này, kéo như thế khó tránh khỏi quá phiền toái đi. Ngươi tìm sợi dây xâu thi thể của bọn họ lại với nhau, chẳng phải sẽ bớt việc sao?
- Ta là Lâm Tiêu!
Nam tử kia nói:
- Ngươi xác định ngươi muốn làm như thế chứ?
Dương Diệp khẽ gật đầu, nói:
- Tất nhiên!
Lâm Tiêu nhìn chằm chằm vào Dương Diệp, sau đó khẽ gật đầu.,
Chỉ trong giây lát, ngoại trừ Man Bá ra, năm đệ tử áo bào trắng đã chết của Thanh Đạo Môn đều bị xâu lại với nhau giống như xâu thịt vậy...
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, rất nhiều người ở đó hoảng hốt... Đây là muốn sỉ nhục Thanh Đạo Môn àI
Không cần phải nói, quan hệ giữa Thanh Đạo Môn cùng Dương Diệp nhất định sẽ không cách nào tốt được.
Cứ như vậy, Dương Diệp kéo Man Bá đi về phía cửa thành. Sau lưng hắn là đám người Lâm Tiêu kéo một sợi dây. Ở trên sợi dây là thi thể năm đệ tử áo bào trắng của Thanh Đạo Môn...
Dương Diệp còn tốt, vẫn bình tĩnh như thế, mà trong lòng bốn người Lâm Tiêu lại rất xúc động.
Cổ Kiếm Trai cùng Thanh Đạo Môn đã tranh đấu với nhau rất nhiều, hai bên đều từng giết đệ tử của bên kia, cũng từng sỉ nhục đối phương, nhưng sỉ nhục giống như lần này thì vẫn là lần đầu...
Lúc này, lo âu trong lòng đám người Lâm Tiêu còn vượt qua kích động cùng hưng phấn, bởi vì nếu làm không tốt sẽ khiến Cổ Kiếm Trai cùng Thanh Đạo Môn liêu mạng với nhaul
Nếu như hai thế lực cấp Bạch Kim đấu với nhau sẽ gây ảnh hưởng đến tất cả Thanh Châu!
- Cổ Kiếm Trai, các ngươi tự tìm đường chết!
Đúng lúc này, trong đám người phía xa vang lên một giọng nói. Tiếp theo, một người bắn nhanh về phía đám người Dương Diệp.
- Kiếm tới!
Dương Diệp vẫy tay một cái, trong đám người đột nhiên có một thanh kiếm bay ra, thanh kiếm kia hóa thành một đường kiếm quang lao tới trong tay của Dương Diệp. Kiếm được đút vào vỏ và rút ra...
Kiếm vỡ, kiếm quang lướt qua, người chết...
Cứ như vậy, trên sợi dây lại có thêm một thi thểi
Trong đám người, từng đệ tử của Thanh Đạo Môn không ngừng bay ra, trong đó có áo bào trắng, có áo bào đen, cũng có áo bào màu đỏ, nhưng tất cả đều không ngoại lệ, những người này đều bị xâu chuỗi ở trên sợi dây.
Bây giờ, trên sợi dây có ít nhất hơn bốn mươi thi thểi
Tất cả là đệ tử của Thanh Đạo Môn!
Chẳng bao lâu, đám người Dương Diệp đã đi tới cửa thành!
Dương Diệp thả Man Bá ở trên mặt đất, sau đó xoay người nhìn về phía Lâm Tiêu, nói:
- Lâm huynh, làm phiên huynh giúp ta chuẩn bị hơn mười con Xích Dâm Thú tới đây!
Lâm Tiêu thoáng biến sắc, hắn liếc nhìn Man Bá rồi trâm ngâm một lát, nói:
- Một kiếm giết là được, thật sự không cần phải làm như vậy!
Dương Diệp lắc đầu, nói:
- Như vậy thì có lợi cho hắn quá. Hắn có thể sỉ nhục ta, ta nhiêu lắm sẽ dùng một kiếm giết chết. Nhưng kẻ dám sỉ nhục bằng hữu của ta, ta sẽ làm cho hắn muốn chết cũng khó. Trước đó không phải hắn nói muốn sỉ nhục bằng hữu của ta sao? Bây giờ, ta lại muốn hắn phải tự mình nếm thử cảm giác này!
Man Bá nghe vậy, dù đã hấp hối nhưng trong mắt hắn cuối cùng lộ vẻ hoảng sợ...
Lâm Tiêu nhìn Dương Diệp một lát, sau đó khẽ gật đầu và xoay người rời đi.
Dương Diệp đi tới bên cạnh đầu sợi dây đỉnh và thò tay nắm lấy, sau đó tung người nhảy lên trên tường thành, buộc đầu dây ở trên tường thành. Cứ như vậy, một chuỗi thi thể bị treo ở trên tường thành của Minh Vũ thành.
Lúc này, Lâm Tiêu đi tới, hơn nữa còn mang theo hơn mười con Xích Dâm Thú...
Dương Diệp chỉ vào Man Bá, những con Xích Dâm Thú lập tức gào thét một tiếng và lao vê phía Man Bá...
Dương Diệp ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, nói:
- Không phải Thanh Đạo Môn ngươi muốn chơi sao? Vậy chúng †a sẽ từ từ chơi đùa một chút!
- Được, ta chơi với ngươi!
Từ phía chân trời vọng tới một giọng nói...
Cường giả cảnh giới Thánh Giải