Chương 1617: Thanh Đạo môn, chẳng qua cũng chỉ như thế mà thôi! (1)
Chương 1617: Thanh Đạo môn, chẳng qua cũng chỉ như thế mà thôi! (1)Chương 1617: Thanh Đạo môn, chẳng qua cũng chỉ như thế mà thôi! (1)
Dứt lời, Man Phách và hơn mười Xích Dâm thú ở xa xa biến mất trong vô thanh vô tức.
Chết rồi!
Bị một loại lực lượng kỳ dị xóa bỏ, không chỉ chết mà còn thần hồn câu diệt!
- Cổ Kiếm trai đưa ra một đệ tử tốt, có điều trò chơi chính thức bắt
đầu!
Chân trời, thanh âm chậm rãi truyên đến.
- Ta chờ các ngươi!
Dương Diệp nhìn vê phía chân trời, sau đó xoay người đi tới dưới một dãy thi thể, trường kiếm trong tay vung liên tục, rất nhanh, trên tường thành phía dưới những thi thể nối liên nhau xuất hiện một dòng chữ: Thanh Đạo môn, chẳng qua chỉ thế mà thôi.
Thu kiếm, Dương Diệp đi tới trước mặt Phạm Mộng, dắt tay Phạm Mộng xoay người đi vào trong thành.
- Thu được bao nhiêu nạp giới? Dương Diệp hỏi.
- Hơn ba mươi cái!
Phạm Mộng trả lời.
- Có bao nhiêu đá năng lượng siêu phẩm?
Dương Diệp lại hỏi.
- Khoảng hơn hai mươi vạn!
- Ngươi có lén ăn bớt không đấy?
- Sao thế được, ta sao có thể làm ra loại chuyện này chứ, ta, ta...
Mọi người:
Kdhi đám người Dương Diệp trở lại đường phố, Khổng Liễm đã không còn ở đó, chỉ có một mình Ngô Nham Trung, Ngô Nham Trung lúc này đang quỳ một gối dưới đất, trên người hắn có mấy vết thương scâu đến mức thấy được cả xương.
- Ngô sư huynh!
Đám người Lâm Tiêu kinh hãi, vội vàng đi tới trước mặt Ngô Nham Trung, đỡ hắn dậy.
- Hay cho một Khổng Liễm!
Ngô Nham Trung hít sâu một hơi, sau đó nhìn về phía Dương Diệp, nói:
- Ta biết thực lực ngươi rất mạnh, nhưng ngày sau nếu gặp phải nàng ta, nhớ đừng có lơ là khinh địch!
- Tất nhiên rồi!
Dương Diệp gật đầu, hắn lúc trước không thi triển Trảm Thiên Bạt Kiếm thuật với Khổng Liễm là vì hắn không nắm chắc giết chết được đối phương. Thực lực của đối phương rất mạnh, hơn nữa cũng rất thần bí. Đương nhiên, hắn tuy rằng không nắm chắc giết được đối phương, nhưng hắn cũng không e ngại đối phương, cho dù là hắn hiện tại vẫn ở trong trạng thái bị thương!
Thấy khí diễm không kiêu ngạo của Dương Diệp, Ngô Nham Trung khẽ gật đầu, trong lòng không khỏi đánh giá Dương Diệp cao hơn. Phải biết rằng, thiên tài bình thường đều cực kỳ cao ngạo, cũng cực kỳ tự phụ. Thiên phú và thực lực của Dương Diệp đã có thể dùng từ khủng bố để hình dung, nhưng trên người Dương Diệp lại không có một chút khí tức kiêu ngạo và tự phụ nào!
- Sư bá nhận một đệ tử tốt!
Ngô Nham Trung nhìn Dương Diệp, sau đó nói:
- Muốn về Cổ Kiếm trai, ngươi phải tới Vô Song thành, Vô Song thành đó có một tòa truyên tống trận rất lớn, chỉ có truyền tống trận của tòa thành đó mới có thể trực tiếp truyền tống các ngươi đến Cổ Kiếm trai! Mà các ngươi muốn tới Vô Song thành thì nhất định phải đi qua Lôi Phượng sơn mạch và Cuồng Sư bình nguyên.
- Minh Võ thành này không thể trực tiếp truyên tống đến Vô Song thành à?
Dương Diệp nhíu mày hỏi.
Ngô Nham Trung lắc đầu, nói:
- Minh Võ thành và Vô Song thành căn bản không phải quan hệ minh hữu, bởi vậy, giữa hai thành không thiết lập truyền tống trận. Cho nên, ngươi chỉ có thể đi qua Lôi Phượng sơn mạch và Cuồng Sư bình nguyên.
- Có thể bay qua không?
Dương Diệp hỏi.
- Không thểt
Ngô Nham Trung rất nghiêm túc nhìn Dương Diệp, nói:
- Bởi vì Lôi Phượng sơn mạch và Cuồng Sư bình nguyên này có Yêu Vương, ngươi nếu bay qua sơn mạch và bình nguyên của bọn họ là không tôn kính đối với bọn họ. Cho nên ngươi chỉ có thể đi bộ.
- Yêu Vương!
Mắt Dương Diệp co rút lại, Yêu Vương cũng chính là là cường giả Thánh Giả cảnh! Với thực lực hiện tại của hắn, tất nhiên không thể đối kháng với Thánh Giả cảnh, cho dù là vào thời kỳ đỉnh phong cũng không thể đối kháng. Trừ phi là khôi phục được kiếm ý, sau đó kiếm linh khôi phục, khiến hắn có thể dùng nhiên ý, thi triển Trảm Thiên Bạt Kiếm thuật chân chính.
Ngô Nham Trung trâm giọng nói:
- Ngươi yên tâm, Yêu Vương của Lôi Phượng sơn mạch là bạn cũ của một vị Thái thượng trưởng lão Cổ Kiếm trai ta, hắn chắc sẽ không làm khó dễ ngươi đâu, chỉ sợ Cuồng Sư bình nguyên đó thôi, Yêu Vương của Cuồng Sư bình nguyên có quen biết với môn chủ đời trước của Thanh Đạo môn... Đương nhiên, hắn tất nhiên sẽ không ỷ lớn hiếp nhỏ mà đối phó ngươi, cho dù hắn ỷ lớn hiếp nhỏ thì Cổ Kiếm trai ta tất nhiên cũng sẽ có người xuất thủ, nhưng sợ hắn ngầm giở trò bẩn.
- Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn.
Dương Diệp trầm giọng nói.
Ngô Nham Trung gật đầu, nói:
- Hiện giờ cũng chỉ có thể như vậy, đúng rồi, ngươi sau khi đến Vô Song thành, tốt nhất là tới bái phỏng lão thành chủ của Vô Song thành một chút. Hắn là hão hữu chí giao của sư phụ ngươi, hơn nữa lại là một Chú Kiếm sư, nói không chừng, hắn sẽ tặng ngươi một thanh huyên kiếm Tiên cấp đó! - Hảo hữu chí giao của sư phụ.
Khóe miệng Dương Diệp hiện ra một nụ cười chua chát, không thể không nói, chuyện này càng lúc càng phiên toái, bởi vì một khi Cổ chân nhân xuất quan, vậy hắn sẽ hiện nguyên hình. Khi đó, chuyện sẽ vui rồi. Có điều lúc này hắn cũng chẳng có cách nào khác, chỉ có thể tiếp tục kiên trì giả vờ tiếp thôi.
Tấm da hổ Cổ Kiếm trai không thể không xé xuống được.
- Ngươi không đi với ta à?
Dương Diệp bỗng nhiên hỏi.
Ngô Nham Trung lắc đầu, nói:
- Chúng ta đi với ngươi sẽ chỉ khiến chuyện càng lúc càng phức tạp hơn. Bởi vì một khi chúng ta đi cùng ngươi, việc này có thể sẽ diễn biến thành chém giết tập thể giữa thế hệ trẻ tuổi Cổ Kiếm trai và thế hệ trẻ tuổi Thanh Đạo môn, chỉ có ngươi đi một mình, Thanh Đạo môn muốn báo thù cũng chỉ có thể gửi từng người một tới tìm ngươi!
Dương Diệp gật đầu, sau đó kéo Phạm Mộng tới trước mặt, nói:
- Ngô huynh, chuyến đi này ta lo lắng nhất chính là hai tỷ muội bọn họ, có thể để bọn họ đi theo các ngươi không? Ta hy vọng Ngô huynh có thể đưa bọn họ tới Cổ Kiếm trai, bởi vì chỉ có Cổ Kiếm trai mới có thể đảm bảo an toàn cho tỷ muội bọn họI - Ta muốn đi theo ngươil
Phạm Mộng lập tức không nguyện ý, vội vàng ôm lấy Dương Diệp Dương Diệp.
Môi Phạm Ly mấp máy, nhưng lại không nói gì.
Dương Diệp xoa đầu Phạm Mộng, nói: