Chương 1639: Không cần phiền phức, một chiêu là đủ rôi! (1)
Chương 1639: Không cần phiền phức, một chiêu là đủ rôi! (1)Chương 1639: Không cần phiền phức, một chiêu là đủ rôi! (1)
Trận đánh ở Minh Võ thành, rất nhanh giống như ôn dịch thổi quét toàn bộ bắc giới.
Kiếm vực!
Cổ Kiếm trai có người nắm giữ kiếm vực, kiếm vực mà ngay cả Lục Uyển Nhi được xưng là Kiếm Hoàng cũng không thể nắm giữ.
Toàn bộ Cổ Kiếm trai sôi trào!
- Phải bất chấp tất cả mọi giá bảo vệ mạng của kẻ này!
Một đạo thanh âm từ tổng bộ Cổ Kiếm trai truyền ra, sau mười hơi thở, vô số đạo khí tức khủng bố từ chín phong của Cổ Kiếm trai lướt ra, mục đích của những cường giả này là Minh Võ thành!
Ngược lại, Thanh Đạo môn không hề có động tĩnh!
Tuy rằng như vậy, nhưng toàn bộ người bắc giới biết rằng, bão táp sắp tới rồi.
Minh Võ thành.
Trong phòng, Dương Diệp nằm ở trên giường, cảnh giường là Phạm Mộng và Phạm Ly.
Đau, đau tới tận xương tủy! Lúc này Dương Diệp chỉ cảm thấy toàn thân giống như bị người ta dùng dao cắt lên vậy, có điều cũng may, kiểu đau này hắn quen rồi.
Thi triển kiếm vực, lại thi triển nhiều lần Trảm Thiên Bạt Kiếm thuật như vậy, nhục thân hắn hoàn toàn có thể dùng từ phá thành mảnh nhỏ để hình dung. Đặc biệt là kinh mạch trong cơ thể hắn, lúc này đã không phải nứt, mà là toác. Không chỉ kinh mạch, ngũ tạng lục phủ trong cơ thể cũng vỡ toang.
Đối mặt với Nam Kha Đồ và người áo đen, hắn dưới tình huống đó nếu không thi triển kiếm vực sẽ phải đánh rất lâu, mà đánh lâu thì rất bất lợi đối với hắn. Cho nên, hắn quyết đoán thi triển ra kiếm vực. Nhưng hắn với trạng thái lúc trước của hắn mà thi triển kiếm vực thì tất nhiên phải trả giá cực lớn.
Nếu không phải vấn đề kinh mạch, hắn muốn giết Nam Kha Đồ và người áo đen, cũng có thể dễ dàng trảm sát đối phương! Đáng tiếc, hiện tại kinh mạch hắn lại xảy ra vấn đề, hạn chế thực lực của bản thân hắn trên trình độ rất lớn, đây cũng là chuyện mà hắn tới giờ vẫn cảm thấy uất nghẹn và bất đắc dĩ nhất.
Dương Diệp chậm rãi mở mắt, thấy Dương Diệp mở mắt, Phạm Mộng và Phạm Ly vội vàng đi tới, Phạm Mộng nói:
- Ngươi, ngươi không sao chứ?
Dương Diệp cười khổ, nói: - Nha đầu ngươi thấy ta bây giờ giống không sao không?
Hắn hiện tại gân như đã tàn phế.
Phạm Mộng lần này lại không khóc, bởi vì nước mắt khi Dương Diệp hôn mê đã khóc tới khô rồi. Nàng ta nắm chặt tay Dương Diệp, sau đó thấp giọng nói:
- Dương Diệp, ngươi có hối hận vì đã gặp ta không?
- Vì sao lại nói như vậy?
Dương Diệp hỏi.
Phạm Mộng thấp giọng nói:
- Từ sau khi ngươi gặp ta, ngươi không ngừng gặp phiền toái. Nếu không phải vì ta, ngươi căn bản sẽ không bị thương nhiều lần, cũng sẽ không đắc tội với Thanh Đạo môn, lại càng không bị trọng thương thành thế này. Ta, thật sự rất xin lỗi. ..
Dương Diệp cười cười nói:
- Ngươi nếu thật sự cảm thấy làm liên lụy tới ta thì sau này cố gắng trở nên mạnh mẽ hơn nhé.
- Ta nhất định sẽ như vậy, ta sau này không ham chơi nữa, ta hứal
Trong mắt Phạm Mộng đây vẻ kiên định. Lúc này, nàng ta giống như đã trưởng thành hơn nhiều. Dương Diệp nói:
- Vậy thì tốt, nào, giờ các ngươi giúp ta một việc, đút cho ta ăn đá năng lượng siêu phẩm.
Rất nhanh, từng viên đá năng lượng siêu phẩm không ngừng tiến vào trong cơ thể Dương Diệp, sau đó bị Dương Diệp hấp thu.
- Tiểu tuyền qua à tiểu tuyên qua, chuyện lần này chơi hơi lớn, lão nhân gia ngươi nếu không khôi phục bình thường, thì người chờ nhặt xác cho ta đi.
Dương Diệp hiểu rất rõ, nếu tiểu tuyên qua không khôi phục bình thường, hắn đừng nói lên Thanh Đạo môn khiêu chiến, cho dù là có thể đi lại hay không cũng là một vấn đề.
Thời gian cứ thế trôi qua, huyên khí màu tím trong cơ thể Dương Diệp càng lúc càng nhiều, thương thế ở nhục thân dưới sự chữa trị của huyền khí màu tím cũng gần như khỏi hẳn. Nhưng vấn đề kinh mạch trong cơ thể hắn lại không có tiến triển gì, vẫn ở trạng thái vỡ vụn.
Sau khi chữa trị xong nhục thân, Dương Diệp không lãng phí huyền khí màu tím để chữa trị kinh mạch, mà để huyền khí màu tím tiến vào tiểu tuyên qua.
Tiêu tốn mười vạn đá năng lượng siêu phẩm, nhưng tiểu tuyền qua vẫn không hề có động tĩnh. Hai mươi vạn... .
Năm mươi vạn...
Sau khi hấp thu năm mươi vạn đá năng lượng siêu phẩm, tiểu tuyền qua vẫn không hề có động tĩnh, Dương Diệp cười khổ, ngay khi hắn muốn bỏ cuộc thì đột nhiên tiểu tuyên qua ngừng xoay tròn, tiếp theo, một tia màu tím từ trong tiểu tuyên qua chảy ra.
Dương Diệp hơi sửng sốt, rất nhanh, Dương Diệp kích động tới mức thiếu chút nữa thì trực tiếp nhảy bật dậy từ trên giường, bởi vì những huyền khí màu tím này là Hồng Mông tử khí.
Dương Diệp cố nén kích động và hưng phấn trong lòng, vội vàng dẫn những Hồng Mông tử khí này đi chữa trị kinh mạch. Lúc này trong lòng Dương Diệp rất thấp thỏm, bởi vì nếu ngay cả Hồng Mông tử khí cũng không thể chữa lành kinh mạch, vậy thì chuyện sẽ thật sự rất nghiêm trọng. Dưới sự nội thị của Dương Diệp, những Hồng Mông tử khí đó bao bọc lấy kinh mạch trong cơ thể, rất nhanh, kinh mạch đã đứt bắt đầu mấp máy.
Nhìn thấy một màn này, Dương Diệp thật sự thở phào nhẹ nhõm.
Dương Diệp không phát hiện, hai con rắn nhỏ vẫn ngủ say trên người hắn lúc này đột nhiên mở mắt...
Ngoài Minh Võ thành, chỗ cửa thành. Một nam tử nhìn những thi thể trên tường thành hồi lâu, cuối cùng, ánh mắt nam tử dừng ở dòng chữ Dương Diệp viết. Một lúc sau, khóe miệng nam tử phác ra một nụ cười lạnh, nói:
- Hay cho một Dương Diệp cuồng vọng, dám năm lần bảy lượt giết người của Vân Hải thư viện ta, quả thật là coi Vân Hải thư viện ta là bùn để vê với nặn à?
Nói xong, nam tử bước về phía trước, cả người cả người biến mất tại chỗ.
Ngoài phòng của Dương Diệp, Trần Đông dựa vào một cây cột, mắt khép hờ, đột nhiên, mắt hắn mở ra, cách hắn không xa, không biết từ khi nào đã xuất hiện một nam tử.
Hai người nhìn nhau, tâm mặc một thoáng, Trần Đông. Đột nhiên xuất kiếm, kiếm quang hiện lên, một đạo kiếm ti bắn ra, nháy mắt đã tới trước mặt nam tử đó.
Nam tử hừ lạnh một tiếng, hai tay kéo ra sau, không gian ở trước mặt hắn trực tiếp bị hắn xé ra một lỗ hổng tối đen, lỗ hổng tối đen trực tiếp cắn nuốt dòng kiếm khí của Trân Đông. Ngay sau đó nam tử vươn tay cách không tóm lấy Trân Đông, không gian chung quanh Trân Đông trực tiếp trở nên vặn vẹo, cắn xé Trần Đông.
Hai mắt Trần Đông híp lại, trong mắt lộ vẻ ngưng trọng, cổ tay hắn khẽ động, trường kiếm trong tay đột nhiên chém ra mấy cái ở trước mặt, không gian bị vặn vẹo trực tiếp bị cắt ra. Tiếp theo, hai tay hắn cầm kiếm đột nhiên đâm vào hư không: - Chân linh kiếm tỉ quyết