Chương 1640: Không cần phiền phức, một chiêu là đủ rôi! (2)
Chương 1640: Không cần phiền phức, một chiêu là đủ rôi! (2)Chương 1640: Không cần phiền phức, một chiêu là đủ rôi! (2)
Dứt lời, không gian trước mặt Trần Đông rung chuyển kịch liệt, vô số đạo kiếm ti nhỏ như lông trâu từ mũi kiếm bắn ra, chỉ trong nháy mắt, những kiếm tỉ này đã bao phủ nam tử đó.
Bùm bùm.
Những tiếng nổ lớn không ngừng vang lên.
Một lúc sau, kiếm ti tản đi, nam tử đó vẫn đứng tại chỗ, không chút sứt mẻ, chỉ là không gian chung quanh hắn lại vỡ nát.
- Cuông Kiếm Trần Đông!
Nam tử nói xong, tay phải hắn nhẹ nhàng vung lên, không gian chung quanh hắn lập tức khôi phục bình thường.
- Trong các Hoàng Giả cảnh của Vân Hải thư viện người có thể vận dụng thuật thần thông không gian đến loại trình độ này, trừ Dịch Lưu Phong ra thì không có ai khác.
Trân Đông lạnh lùng nói:
- Đây là chuyện giữa Cổ Kiếm trai và Thanh Đạo môn, chẳng lẽ Vân Hải thư viện cũng muốn nhúng tay?
- Mấy tên đệ tử của Vân Hải thư viện ta đều chết trên tay Dương Diệp, chẳng lẽ cứ vậy bỏ qua à? Dịch Lưu Phong cười lạnh một tiếng, nói:
- Hay là nói Cổ Kiếm trai này hiện tại không cần để Vân Hải thư viện ta vào mắt? Nếu vậy thì ta hiện tại xoay người đi ngay.
Trân Đông trâm mặc một lúc, nói:
- Là Vân Hải thư viện cử ngươi đến?
Dịch Lưu Phong nói:
- Người của Thanh Đạo môn không thể chết uổng, người của Cổ Kiếm trai ngươi cũng không thể chết uổng, chẳng lẽ người của Vân Hải thư viện ta thì có thể chết uổng à? Trần Đông, ta nói trước, Cổ Kiếm trai nếu không cho Vân Hải thư viện ta một cái công đạo, từ nay về sau, Vân Hải thư viện sẽ cự tuyệt tuyển nhận đệ tử Cổ Kiếm trai, không chỉ như vậy, Vân Hải thư viện ta sẽ đòi lại công đạo cho đệ tử đã chết của thư viện. Ta cũng muốn xem Cổ Kiếm trai ngươi có dám đồng thời khai chiến với cả Vân Hải thư viện ta và Thanh Đạo môn không.
Mí mắt Trân Đông giật giật, hiện giờ giữa Cổ Kiếm trai và Thanh Đạo môn tuy rằng vẫn chưa triệt để khai chiến, nhưng đã sắp vậy rồi. Nếu lúc này Vân Hải thư viện tuyên chiến với Cổ Kiếm trai, không nghi ngờ gì nữa, Thanh Đạo môn lập tức sẽ khai chiến với Cổ Kiếm trai. Đến lúc đó, quy tắc gì cũng đều là mây bay, Thanh Đạo môn và Vân Hải thư viện này khẳng định sẽ xuất động Thánh giả trảm sát Dương Diệp và tất cả thiên tài của Cổ Kiếm trai. Trâm mặc hồi lâu, Trần Đông nói:
- Vân Hải thư viện ngươi muốn công đạo gì? Nếu là muốn đầu của Dương Diệp thì ngươi trở về đi!
- Để ta đánh với Dương Diệp một trận!
Dịch Lưu Phong nói:
- Hắn nếu chết, việc này cứ vậy chấm dứt, nếu ta bại, việc này cũng theo đó mà chấm dứt!
- Nực cười!
Trân Đông cười lạnh nói:
- Dịch Lưu Phong, ngươi đã là Hoàng Giả cảnh thượng phẩm, chỉ thiếu nửa bước là vào Bán thánh, mà Dương Diệp mới là Tôn Giả cảnh, những lời này mà ngươi cũng nói ra được à? Hay là ngươi đánh với ta một trận nhé?
Dịch Lưu Phong trầm giọng nói:
- Hắn nắm giữ kiếm vực, nhục thân có thể so với Bán thánh, trong Tôn Giả cảnh của Vân Hải thư viện ta không có một ai là đối thủ của hắn, không chỉ là Vân Hải thư viện ta, chỉ sợ trong Tôn Giả cảnh của Thanh Đạo môn cũng không có ai là đối thủ của hắn!
- Nên ngươi định ỷ lớn hiếp nhỏ?
Trân Đông nói. Dịch Lưu Phong trâm ngâm một lúc, nói:
- Thế thì Cổ Kiếm trai ngươi tự giải quyết cho ổn thỏa đi!
Nói xong, Dịch Lưu Phong xoay người bước đi.
- Đợi đã.
Đúng lúc này, cửa phòng Dương Diệp đột nhiên mở ra. Tiếp theo Dương Diệp và hai tỷ muội Phạm Mộng từ trong phòng chậm rãi đi ra.
Lúc này, Dương Diệp Dương Diệp đã biến thành màu đen, vết sẹo trên mặt hắn cũng biến mất.
- Ngươi chính là Dương Diệp?
Dịch Lưu Phong nói.
Dương Diệp gật đầu, nói:
- Nếu ngươi bại thì việc của Vân Hải thư viện sẽ chấm dứt ở đây?
Nếu hắn chỉ có một mình, hắn tất nhiên sẽ không để ý tới những điều này. Nhưng hắn không thể làm liên lụy đến Cổ Kiếm trai, tuy rằng hắn không phải đệ tử chân chính của Cổ Kiếm trai. Nhưng hắn cũng hiểu mình không thể cứ lừa người ta như vậy được.
Cho nên, nếu có thể khiến Cổ Kiếm trai bớt đi chút phiền toái, hắn nguyện ý làm.
- Đúng!
Dịch Lưu Phong nói.
Dương Diệp gật đầu, sau đó cổ tay khẽ động, một cái búy xuất hiện trong tay hắn, nói:
- Vậy đến đây đi.
- Tìm chỗ khác nhé?
Dịch Lưu Phong nói.
Dương Diệp lắc đầu, nói:
- Không cần phiền toái vậy đâu, một chiêu là đủ rồi!
Dứt lời, búa trong tay Dương Diệp đột nhiên bay ra, đập về phía Dịch Lưu Phong.
Chùy tử đi qua đâu, không gian trực tiếp vỡ vụn từng tấc tới đó.
Man Thần chùy.