Chương 1641: Lão tử chính là Cổ chân nhân! (1)
Chương 1641: Lão tử chính là Cổ chân nhân! (1)Chương 1641: Lão tử chính là Cổ chân nhân! (1)
Cái chùy này tất nhiên chính là Man Thần chùy.
Sự khủng bố của Man Thần chùy ở chỗ nó có thể đề thăng lực lượng vốn có của Dương Diệp lên gấp năm lần, lực lượng nhục thân của bản thân Dương Diệp đã tương đương với yêu thú Bán thánh, cộng với Man Thần chùy, vậy lực lượng sẽ khủng bố CỠ nào?
Tuy rằng Dương Diệp mới là Tôn Giả cảnh, nhưng không nghi ngờ gì nữa, hắn cho dù không dùng kiếm, cũng có thể dùng Man Thần chùy trảm sát Bán thánh trung cấp, thậm chí là với Bán thánh cao cấp cũng có thể đánh một trận!
Khoảnh khắc chùy của Dương Diệp bay ra, sắc mặt Trân Đông và Dịch Lưu Phong lập tức biến đổi, hai người đều không ngờ chùy của Dương Diệp khủng bố đến loại trình độ này. Đặc biệt là Dịch Lưu Phong, khoảnh khắc chùy từ trong tay Dương Diệp bay ra, hắn liền cảm thấy mình bị một cỗ lực lượng cường đại khóa chặt, mà cỗ lực lượng này khủng bố như cả vạn tòa núi lớn.
Tuy rằng kinh hãi, nhưng Dịch Lưu Phong phản ứng không chậm, hai tay đột nhiên chập lại ở trước mặt, không gian ở trước mặt hắn mấp máy, sau đó hợp thành từng đạo hàng rào không gian. Nhưng, Man Thần chùy đi qua, hàng rào không gian trong nháy mắt bị phá thành mảnh nhỏ, từng khe không gian xuất hiện. Cùng lúc đó, Man Thân chùy đã tới trước mặt Dịch Lưu Phong, con ngươi Dịch Lưu Phong co rút lại, trong mắt hiện lên vẻ hung dữ, hai tay đột nhiên đấy về phía trước, một khe không gian xuất hiện trước mặt hắn.
Man Thần chùy bị khe không gian cắn nuốt, nhưng ngay sau đó, không gian ở trước mặt Dịch Lưu Phong đột nhiên ầm một tiếng vỡ vụn, không gian vỡ vụn, dao động năng lượng cường đại trực tiếp chấn cho Dịch Lưu Phong liên tục lui ra sau, lui liền mấy trăm trượng
Dương Diệp vươn tay ra vẫy một cái, sau ba hơi thở, Man Thần chùy từ một không gian xuất hiện bay về tay hắn. Nhìn Man Thần chùy trong tay, khóe miệng Dương Diệp lộ ra một nụ cười khổ.
Kinh mạch khôi phục, dung mạo cũng khôi phục, nhưng cái duy nhất không khôi phục chính là Hông Mông tháp, Hồng Mông tháp lúc này vẫn là trạng thái vòng xoáy. Về phân Man Thân chùy này quả thhật là từ trong tiểu tuyên qua chui ra, đây cũng là chỗ khiến là nghi hoặc và buôn bực, bởi vì Man Thần chùy này đi ra nhưng Hồng Mông vẫn chưa khôi phục.
Có điều cũng tốt, bởi vì điDầu này chứng minh trong Hồng Mông tháp khẳng định vẫn bình thường, nói cách khác, đám nữ tử luôn ở bên trong chắc là không sao. Về phần Hồng Mông tháp sở dĩ vẫn là trạng thái vòng xoáy, chắcc là hắn lúc trước bị thương quá nặng, khiến Hồng Mông tháp cũng bị thương nghiêm trọng, dù sao Hồng Mông tháp đã nhận hắn làm chủ, nếu hắn bị thương nặng, Hồng Mông tháp khẳng định cũng không thoát được ảnh hưởng, hơn nữa Hồng Mông tháp vốn đã bị hỏng năm lần bảy lần rồi.
Bất kể là thế nào, trước mắt cho thấy tình huống vẫn rất tốt, bởi vì vấn đề kinh mạch của hắn đã được chữa trị, nhục thân cũng được chữa trị, cũng biết đám người Tô Thanh Thi không sao, hơn nữa còn lại có Man Thần chùy.
Trừ kiếm ý chưa khôi phục ra, thực lực hiện tại của hắn có thể nói đã khôi phục được tám phần của năm đó, nếu kiếm ý cũng khôi phục, vậy dưới Thánh giả, không có ai là hắn không giết được.
- Ngươi!
Dịch Lưu Phong kinh hãi nhìn Dương Diệp, hắn không ngờ lực lượng nhục thân của Dương Diệp lại khủng bố đến trình độ có thể dễ dàng nghiền nát không gian, trời à, Dương Diệp này đúng là kiếm tu chứ không phải thể tu sao?
- Ngươi thua rồi!
Dương Diệp nói.
Sắc mặt Dịch Lưu Phong có chút khó coi, một lúc sau, hắn gật đầu, nói:
- Bị một kiếm tu dùng nhục thân lực lượng đánh lui, ta quả thật đã thua. Hay cho một Dương Diệp, hay là một Cổ Kiếm trai, lần này Thanh Đạo môn chắc sẽ bị lừa đến chết.
Nói xong, tay phải hắn vung lên, một chiếc lệnh bài xuất hiện trước mặt Dương Diệp:
- Ngày sau nếu gặp phải đệ tử của Vân Hải thư viện, ngươi chỉ cần đưa lệnh bài này ra sẽ không ai dám bất kính với ngươi!
Nói xong, Dịch Lưu Phong xoay người một bước một bước, cả người biến mất tại chỗ.
- Vân Thư lệnh!
Trân Đông ở bên cạnh bỗng nhiên nói:
- Không ngờ Vân Hải thư viện lại đưa ngươi lệnh bài này!
- Đây là cái gì?
Dương Diệp hỏi.
Trân Đông nói:
- Vân Thư lệnh là tượng trưng cho một loại thân phận, người câm lệnh bài này mặc dù không có thực quyên gì ở Vân Hải thư viện, nhưng chỉ cần là người của Vân Hải thư viện nhất định phải tôn kính với người cầm lệnh bài, nếu bất kính sẽ bị chấp pháp đường của Vân Hải thư viện nghiêm trị, nghiêm trọng hơn thậm chí là khai trừ học tịch! Nếu ta nhớ không lâm, Vân Hải thư viện hình như chỉ phát ra hai chiếc lệnh bài này, mà hai người có lệnh bài này từng có ân tình rất lớn với Vân Hải thư viện!
- Bọn họ vì sao lại cho ta?
Dương Diệp hỏi.
Trân Đông trâm ngâm hồi lâu, sau đó nói:
- Chắc là muốn lôi kéo ngươi, tuy rằng ngươi là đệ tử của Cổ Kiếm trai, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng ngươi gia nhập Vân Hải thư viện. Ngươi cũng biết đấy, Vân Hải thư viện này kỳ thật chỉ là một tòa phân viện!
- Phân viện?
Dương Diệp biến sắc, Vân Hải thư viện là thế lực cấp bạch kim, nhưng mà nó chỉ là một tòa phân viện?
Trân Đông gật đầu, nói:
- Ở Trung Thổ Thần châu, có một thế lực cấp kim cương tên là Bạch Lộc thư viện, viện trưởng của Vân Hải thư viện này vốn chính là đệ tử của Bạch Lộc thư viện. Nghe nói hắn năm đó ở Bạch Lộc thư viện phạm phải sai lầm lớn, bởi vậy bị trục xuất tới Thanh châu này. Người này cũng là hạng người tâm cao khí ngạo, ở Thanh châu dứt khoát thành lập một Vân Hải thư viện, sau đó cứ mỗi mười năm sẽ dẫn thiên tài của Vân Hải thư viện tới trung thổ Thần Châu tham gia thi đấu của Bạch Lộc thư viện. Hắn muốn chứng minh, đệ tử của hắn không yếu hơn đệ tử của Bạch Lộc thư viện. Chỉ đáng tiếc, mấy trăm năm qua, Vân Hải thư viện không thắng được một lần.
- Ngươi là nói hắn muốn để ta đi tham gia thi đấu Bạch Lộc thư viện đó?
Dương Diệp hỏi.
Trân Đông nói:
- Chắc vẫn đang quan sát, có điều hắn khẳng định cảm thấy ngươi rất có tiềm lực, cho nên mới bảo Dịch Lưu Phong này cầm theo Vân Thư lệnh cho ngươi. Lúc trước cái gọi là điều kiện của Dịch Lưu Phong chắc là muốn thử ngươi, mà kết quả hắn trong một chiêu đã thua ngươi, cho nên...
Dương Diệp lắc đầu, nói:
- Việc này để sau hãng nóiI
Hắn hiện tại ngay cả chuyện của mình còn chưa làm xong, hơi đâu mà đi theo gia thi đấu gì đó? Có điều hắn vẫn thu lấy lệnh bài này, dù sao lệnh bài này không có gì không tốt đối với hắn cả.
- VùI
Đúng lúc này, một đạo kiếm quang từ chân trời lóe lên, tiếp theo Ngô Nham Trung xuất hiện trước mặt Dương Diệp và Trần Đông.
Nhìn thấy Ngô Nham Trung, Dương Diệp và Trân Đông hơi biến sắc, bởi vì tay phải hắn xách một cái đầu người, mà đầu người này chính là Khổng Liễm!
Ngô Nham Trung ném đầu Khổng Liễm xuống đất, nói: